Chương 8

Phòng tạm giam ở dưới tầng hầm, không có cửa sổ, ánh sáng ban ngày chiếu sáng mong manh, tro bụi nhảy múa xoay quanh trong đó.

Môi trường ẩm ướt, mỗi góc tích tụ vết nước, Nguyên Mặc ngồi dưới đất dựa lưng vào vách tường, chân thon dài săn chắc chân co lại, một cánh tay đặt trên đầu gối.

Anh cúi đầu nhìn con kiến bò dưới đất, đôi mắt đen bình tĩnh, màu đỏ dữ tợn đã biến mất.

Nhưng sự dao động trong lòng vẫn chưa nguôi ngoai, nó vẫn còn vương lại.

Tình trạng này bắt nguồn từ khi còn nhỏ.

Anh không biết cha mẹ mình là ai, từ nhỏ đã bị tên buôn nô ɭệ nhặt về và nuôi sống cho đến lớn.

Nguyên Mặc nhận ra mình khác người bình thường.

So với những bông hoa nở rực rỡ trên cành, anh cảm thấy những bông hoa héo tàn bị người người dẫm xuống bùn còn đẹp hơn.

Ngoài anh ra, tên buôn nô ɭệ còn có rất nhiều hàng hóa, gã thường xuyên đưa Nguyên Mặc đi chợ đen để giao dịch mua bán. Chợ đen hỗn loạn mất trật từ, thường xảy ra ẩu đả đổ máu, lần nào Nguyên Mặc cũng chằm chằm vào những miệng vết thương đẫm máu, hoặc những xác chết khủng khϊếp rất lâu.

Năm sáu tuổi, lần đầu tiên có một đứa trẻ muốn kết bạn với Nguyên Mặc và mời anh cùng cho mèo hoang ăn.

Tên đứa trẻ kia, Nguyên Mặc còn nhớ rõ, là Hứa Hi Thanh.

Có lần Hứa Hi Thanh không đến, một mình Nguyên Mặc cho mèo ăn.

Ăn xong, mèo hoang không vội rời đi, nó ngập ngừng đến cọ chân Nguyên Mặc để Nguyên Mặc sờ nó.

Nguyên Mặc vuốt ve, thấy mèo hoang híp mắt hưởng thụ, anh không khỏi dùng sức làm nó đau. Mèo hoang nhạy cảm đa nghi lập tức thét lên, cào thật mạnh vào Nguyên Mặc rồi bỏ chạy thật xa.

Vết trảo trên mu bàn tay rỉ máu nhưng anh không hề tức giận, mà còn vui sướиɠ khôn tả.

Vẻ mặt đau đớn của Túc Nguyên tối qua chợt hiện lên trong đầu Nguyên Mặc.

Hơi giống con mèo hoang đó.

Chính trong thời kỳ niên thiếu, anh mới thực sự nhận ra tâm lý lệch lạc của mình.

Khi anh đi cùng với tên nô ɭệ đến chợ đen, một con thú dữ gần đó đã cắn mở l*иg giam và vồ lấy họ.

Nguyên Mặc dùng tay không đánh con thú đó đến khi chỉ còn hơi thở thoi thóp, toàn thân đầy máu, du͙© vọиɠ hủy diệt tích tụ nhiều năm trong cơ thể được trút xuống hơn một nửa, anh quay đầu, trong mắt tên buôn nô ɭệ không còn sự tán thưởng quen thuộc, mà thay bằng nỗi sợ hãi nồng đậm.

Nó làm anh cực kỳ vui sướиɠ.

Từ đó về sau, tên buôn nô ɭệ ngừng huấn luyện năng lực thể chất cho Nguyên Mặc, gã sợ Nguyên Mặc sẽ trở thành con thú ăn thịt chủ nhân, gã không tiếc tiền mua một thiết bị giới hạn với giá cao và cài lên Nguyên Mặc để trói buộc anh. Chi tiền cho một thiết bị giới hạn, tên buôn nô ɭệ không tiếc, với năng lực của Nguyên Mặc, gã sẽ kiếm lại nhiều hơn.

Quả thực là như vậy.

Túc Nguyên mua Nguyên Mặc, số tiền cho tên buôn nô ɭệ tiêu xài nửa đời còn lại cũng không hết được.

Tên buôn nô ɭệ che giấu sự thật rằng Nguyên Mặc có thể mất kiểm soát, Túc Nguyên cũng ngu ngốc không hỏi rõ ràng, khi nhìn mặt Nguyên Mặc, cậu ta quên hết mọi thứ.

Nguyên Mặc không thích bị những cảm xúc dao động khó hiểu đó khống chế, nên anh đã cố ý kiềm chế.

Anh không nên mất kiểm soát khi đối mặt với Túc Nguyên.

Anh đã nhìn thấy sắc mặt xấu xí của rất nhiều người, Túc Nguyên là một trong đó. Chạm vào da của những người này, bắn máu của họ lên người, sự ghê tởm sẽ phá hỏng cảm giác thỏa mãn của anh.

Tuy nhiên, khao khát hủy diệt được khơi dậy tối qua vẫn chưa biến mất.

Nguyên Mặc đưa tay ra bóp nát con kiến bên cạnh.