Túc Nguyên nói thẳng: “Ngồi xuống.”
Lan Ngọc không dám làm trái mệnh lệnh hai lần của cậu, hắn kéo cái ghế trước bàn ăn, chỉ ngồi một góc ghế để đứng dậy bất cứ lúc nào và tránh xa khu vực không được đặt chân đến.
Túc Nguyên cảm giác Lan Ngọc dễ bị cậu dọa sợ, hắn như giống con thỏ nơm nớp lo sợ.
Trước khi xuyên qua, người xung quanh rất dễ phát hoảng lên bởi cơ thể của Túc Nguyên, sợ cậu xảy ra chuyện, đó đều xuất phát từ sự quan tâm. Lần đầu tiên Túc Nguyên trải nghiệm chỉ một câu nói có thể làm người khác cảm thấy sợ hãi từ tận đáy lòng.
Rất mới lạ, nhưng Túc Nguyên hơi buồn vì cậu không biết phải giải quyết như nào, cậu chưa hòa nhập với thế giới này, cũng chưa thực sự đảm nhận thân phận đại quý tộc, ngoài cốt truyện ra, cậu không muốn ăn hϊếp kẻ yếu, vì thế cậu hạ giọng nói: “Muốn ăn gì thì ăn.”
Ban đầu, Lan Ngọc không biết nên để tay ở đâu, hắn cứng đờ người, nhai nuốt cực chậm, ăn một cái bánh bao nhân sữa rất lâu. Dần dà hắn phát hiện, hình như thiếu gia không trêu đùa mình, cũng không giống trước kia, bình thường cậu đang ăn bỗng nhiên trở mặt đuổi hắn, đổ cà phê nóng hổi lên đầu hắn, hoặc là bắt hắn ăn không được nôn ra, cậu sẽ thích thú nhìn hắn no đến mức bật khóc.
Lan Ngọc dần dần thả lỏng.
Thiếu gia hôm nay dịu dàng đến lạ thường.
Tặng cho hắn món quà đắt tiền và hạ mình ăn sáng với hắn.
Cậu đã nhận ra hắn tốt như nào sao?
Nếu cứ như này thì tốt quá.
Hắn sẽ không giống như Nguyên Mặc, kẻ không biết trân trọng.
Nguyên Mặc dám thương tổn thiếu gia tôn quý, thật quá đáng, hắn nên chết ở phòng tạm giam.
Lúc này, đầu ngón tay Túc Nguyên gõ khăn trải bàn: “Bữa sáng chúng ta ăn không hết, cậu đưa một chút cho Nguyên Mặc.”
Lan Ngọc phấn khích trong lòng, hắn đang ảo tưởng mãi mãi làm người hầu riêng của Túc Nguyên chợt bị dội một gáo nước lạnh.
“Nguyên Mặc tổn thương ngài, tại sao ngài vẫn muốn đưa cho hắn?” Lan Ngọc hét lên, thậm chí hắn không nhận ra mình đang chất vấn chủ nhân: “Hắn không đáng để ngài quan tâm!”
Tuy nói như vậy, nhưng Nguyên Mặc ra tay đánh người là do nguyên chủ không thành thật.
Trong cốt truyện gốc, Nguyên Mặc chỉ bị ăn một cái tát, nhưng ở đây, Túc Nguyên tra tấn anh bằng điện.
Nhớ lại biểu cảm đau đớn của Nguyên Mặc bị điện giật tối qua, Túc Nguyên - công dân tuân thủ pháp luật mới vừa xuyên qua cảm thấy hơi áy náy.
“Đi đi.” Túc Nguyên nói.
Lan Ngọc yên lặng cắn răng, kiềm chế cảm xúc đến phòng tạm giam đưa cơm.
[ Ding Dong– ]
Nghe thấy tiếng này, Túc Nguyên hạ mắt.
Nhiệm vụ lại đến rồi.
Cậu ăn nhanh bữa sáng rồi lấy khăn lau khóe miệng, nghe nội dung cốt truyện mới.
[ Tối qua bị Nguyên Mặc ghê tởm xúc phạm, cậu vẫn một mực nhớ thương không thể bỏ qua, vừa ăn xong bữa sáng, đã vội vàng đến phòng tạm giam xem Nguyên Mặc đã tỉnh lại chưa, Lan Ngọc ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, rắp tâm muốn trả thù Nguyên Mặc đã cướp đi sự yêu thích của cậu —]
[ Kiểm tra cho thấy có sự khác biệt giữa hiện thực và cốt truyện gốc, nhưng không ảnh hưởng đến mạch phát triển, tiến trình đã được chỉnh lại. ]
[ Cậu ra lệnh cho Lan Ngọc đưa cơm cho Nguyên Mặc, sự ghen tị trong lòng Lan Ngọc càng lên đến đỉnh điểm, hắn vào phòng tạm giam, ném bữa sáng xuống đất trước mặt Nguyên Mặc, đồng thời nói xấu Nguyên Mặc đã ném bữa sáng cậu ban cho xuống đất. Hắn lấy cây roi trên tường chuẩn bị trừng phạt Nguyên Mặc, thì đúng lúc này, cậu xuất hiện. ]
Động tác lau miệng của Túc Nguyên dừng lại.
[ Mời đến phòng tạm giam, hoàn thành cốt truyện. ]
Trước mặt cậu, Lan Ngọc ngây thơ yếu đuối, sau lưng lại như thế này sao?
Túc Nguyên không rảnh lo chuyện khác, vội vàng chạy đến phòng tạm giam.