Chương 6

Đây là nước mắt người cá.

Ai cũng biết nước mắt người cá sẽ hóa thành ngọc trai, nhưng hiếm có người biết, một số rất ít nước mắt người cá sẽ hóa thành đá quý.

Quà của Mạc Tư Vũ rất chu đáo.

Trong cốt truyện, nguyên chủ rất yêu thích cái nút tay áo này, cậu ta thường xuyên đeo nó.

Nhưng hôm nay Túc Nguyên mặc áo tay ngắn, không thích hợp đeo nút tay áo, tạm thời để trong ngăn kéo khóa vân tay.

Túc Nguyên cởi dép dẫm lên thảm nhung, ngồi xuống mở các hộp quà khác.

Cậu mở hộp quà đầu tiên, đó là một chiếc đồng hồ cơ cổ điển mới nhất, giá thị trường của chiếc đồng hồ này lên đến vài triệu tinh tệ, cho dù ra giá cũng không có người bán.

Túc Nguyên không có sở thích sưu tầm đồng hồ đắt tiền, cổ tay trái cậu năm nào cũng đeo quang não, không thể đeo những chiếc đồng hồ khác, nếu trên tay phải lại đeo thêm một chiếc khác thì thật quá kỳ lạ.

Lan Ngọc cụp mắt đứng sau Túc Nguyên, sẵn sàng đợi lệnh bất cứ lúc nào. Túc Nguyên nhớ tới vẻ mặt đáng thương của Lan Ngọc khi cậu từ chối phục vụ trước đó, cậu đặt chiếc đồng hồ cơ vào tay hắn: “Tặng cho cậu.”

“Tặng —”

Lan Ngọc lộ ra vẻ không thể tin được trên mặt, hắn thụ sủng nhược kinh gấp gáp hỏi lại: “Tặng cho tôi?”

Túc Nguyên gật đầu.

Lan Ngọc suýt nữa khóc vì vui sướиɠ, run rẩy nhận lấy món quà.

Túc Nguyên tiếp tục mở quà đến lúc tay đau mỏi.

Tương tự như nguyên chủ, cậu cũng thích mở hàng chuyển phát nhanh hoặc quà tặng, nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ đến có ngày phải đi mở đến nỗi mệt như này.

Túc Nguyên lắc tay tê mỏi: “Còn lại để quản gia bóc, phân loại rồi để vào nhà kho.”

Rất nhiều người hầu tiến vào, trong lẫn ngoài bận rộn dọn quà.

Túc Nguyên hỏi: “Cha có ở nhà không?”

Lan Ngọc cung kính trả lời: “Không ạ, công tước đã ra ngoài từ sáng sớm.”

Cha của Túc Nguyên là công tước của đế quốc, công việc bận rộn, phần lớn thời gian đều không có ở nhà.

Không phải nghĩ cách đối phó với cha công tước là chuyện tốt.

Túc Nguyên đi giày vào rồi ra khỏi phòng ngủ.

Lan Ngọc vội vàng đuổi kịp, hỏi: “Ngài định làm gì tiếp ạ?”

Túc Nguyên cười: “Tập thể dục buổi sáng.”

*

Trước khi xuyên qua, Túc Nguyên mắc bệnh tim bẩm sinh.

Cha mẹ biết rõ cuộc đời cậu ngắn ngủi, có thể ra đi bất cứ lúc nào, vì thế họ đã sinh cho cậu một đứa em trai. Người trong nhà cố ý không đặt nhiều tình cảm lên Túc Nguyên, họ sợ ngày cậu ra đi sẽ tạo thành bi thương cho gia đình, Túc Nguyên hiểu điều này và cũng giữ khoảng cách với họ.

Sau khi cậu chết, người thân chắc chắn sẽ đau buồn, nhưng cũng sẽ có cảm giác nhẹ nhõm khi trút đi gánh nặng, Túc Nguyên không lo lắng, cậu chỉ cần quý trọng cuộc sống mới của mình.

Túc Nguyên khao khát được vận động và đổ mồ hôi dưới ánh mặt trời, nhưng cơ thể này thật sự rất yếu ớt, không khá hơn mấy với Túc Nguyên trước khi xuyên qua, một lúc sau, Túc Nguyên đã mệt đến nỗi đầu choáng mắt hoa, cậu phải ngồi nghỉ ngơi trên ghế.

Tạm nghỉ xong, Túc Nguyên không chịu ngồi yên mà đi vào sân bắn.

Bắn súng là một trong số ít kỹ năng nguyên chủ có được, cậu muốn thử xem.

Vì tránh để tay mơ vô tình làm người khác bị thương, Túc Nguyên dùng đạn giả.

Cậu cầm súng lục, nhắm vào bia cách 10 mét trước mặt và bóp cò.

Tiếng súng vang lên, bia ngắm vẫn sạch sẽ, không có gì trên đó.

Không ngoài dự đoán, cậu bắn trượt bia.

Túc Nguyên cố gắng điều khiển cơ thể và kinh nghiệm tích trữ trong đầu, tiếp tục thử lại.

Lần này, viên đạn sượt qua mép bia 10 mét bên cạnh, để lại một chút sơn đỏ trên đó.

Không biết bao nhiêu lần, cuối cùng sơn đỏ cũng trúng ngay hồng tâm.

Trước đó, trên bia ngắm đã phủ kín màu đỏ từ đạn giả, tất cả đều là dấu vết của sự cố gắng mà Túc Nguyên để lại.

Túc Nguyên hít một hơi, thả lỏng tinh thần.

Độ giật súng của đế quốc nhỏ đến mức có thể bỏ qua, tay cầm súng của cậu cũng không có cảm giác khó chịu.

Lan Ngọc cách đó không xa nói: “Đỉnh quá!”

Túc Nguyên hơi đỏ mặt.

Hơn mười lần mới bắn trúng hồng tâm, đây là thành tích khủng khϊếp đối với nguyên chủ - người không có học thức và không nghề nghiệp, khổ thân Lan Ngọc phải khen lấy khen đẻ.

“Không còn sớm, đi ăn sáng thôi.” Để che giấu sự ngại ngùng, Túc Nguyên hấp tấp rời đi.

*

Trên bàn dài trong phòng ăn trang viên là bữa sáng đầy thịnh soạn.

Nguyên chủ không thích bị theo dõi khi ăn cơm nên trong phòng ăn trống trải, chỉ có mình Lan Ngọc. Túc Nguyên cảm giác bữa sáng có quá nhiều đồ ăn, về sau cậu phải yêu cầu phòng bếp làm ít đi, còn hiện giờ, trên bàn đều là những món rực rỡ muôn màu, cậu có thể ăn hết một phần tư, nhưng phần còn lại sẽ bị vứt đi.

Túc Nguyên không thích lãng phí như vậy, vẫy tay với Lan Ngọc: “Ngồi xuống ăn.”

“Sao thế được ạ?” Lan Ngọc đã không còn thụ sủng nhược kinh, mà thấp thỏm lo âu: “Người ti tiện như tôi sao có tư cách ăn sáng cùng ngài được?”