Chương 5

Khi Tống Thần tỉnh lại, hương thơm tươi mát trong phòng đã biến mất.

Cậu ngồi khoanh chân trên giường rồi đưa tay lên vuốt mái tóc rối bù, hình như trong phòng vẫn còn hơi thở của người đàn ông đó.

Giấc mơ hôm qua quá đỗi chân thực phải không?

Tống Thần nhăn mũi rồi đứng dậy đi vào phòng tắm. Trong lúc đánh răng, cậu phát hiện trên cổ cậu có vài vết đỏ.

Hả... Đây là vết cậu tự làm ra à?

Cậu tò mò giơ tay lên ướm thử, cũng giống nhỉ.

Người giúp việc Philippin đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi no bụng, Tống Thần để chân trần ngồi trên bệ cửa sổ ngắm nhìn biển xanh cách đó không xa, cậu do dự không biết mình có nên ra biển chơi nữa không.

Hôm nay nắng rất gắt, Tống Thần không muốn đi.

Khi chiếc Maybach màu đen dừng lại ở ngoài sân, cậu đang dựa đầu vào bậu cửa sổ đánh một giấc, cậu mím môi như đang mơ thấy món gì ngon.

Tài xế đẩy Lục Hàn Xuyên vào trong sân.

Lục Hàn Xuyên nhìn Tống Thần, anh chỉ thấy cậu đang treo lơ lửng ngoài cửa sổ và có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Đẩy tôi qua đó."

Xe lăn đến bên cửa sổ nhưng Tống Thần vẫn ngủ say sưa không biết gì.

Lục Hàn Xuyên nhìn gương mặt đỏ hồng của cậu không nhịn được mà vươn tay ra.

Áp lực mạnh mẽ đến gần làm Tống Thần mở mắt ra.Ánh mắt hai người dừng lại trong không trung, bàn tay của Lục Hàn Xuyên vẫn đặt bên sườn mặt của Tống Thần.

Tống Thần đờ đẫn chớp chớp mắt, cậu thầm nghĩ nhất định là cậu đang nằm mơ, nếu không tự nhiên chú Lục sao có thể xuất hiện ở đây chứ.

Đêm qua chính là một giấc mộng đẹp còn bây giờ thật sự là một cơn ác mộng.

Cậu nhắm chặt hai mắt, trong miệng lẩm bẩm vài câu: "Thịnh vượng, nước mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, cơn ác mộng nhanh tan biến đi."

Cậu mở mắt thêm lần nữa, Lục Hàn Xuyên vẫn ở đó. Hơn nữa mặt chú ấy đang đen như đít nồi giống như ai đang nợ chú ấy 8 tỉ vậy.

Này...

Tống Thần run rẩy đưa tay ra chạm vào khuôn mặt sắc sảo và nghiêm nghị của người đàn ông trước mặt.

Ấm quá, không phải mơ??

Đùng!

Tống Thần sợ đến mức ngã xuống từ cửa sổ.

Cũng may bệ cửa sổ không cao, trong phòng cũng trải thảm nên cậu ngã không đau lắm nhưng tư thế sau khi ngã xuống của cậu có phần khó xử.

Tống Thần vội vàng bò dậy trên mặt đất, cậu đứng sau bệ cửa sổ nở một nụ cười thân thiện rồi ngoan ngoãn chào hỏi: "Cháu chào chú."

"Ừ. " Lục Hàn Xuyên thấp giọng đáp lại nhưng gương mặt anh vẫn lạnh lùng như cũ: "Cháu rất sợ tôi??"

"..." Tống Thần chớp chớp mắt rồi dũng cảm nói: "Không ạ, cháu không sợ, chú đẹp trai như vậy tội gì cháu phải sợ."

Đẹp trai thì đẹp trai nhưng lạnh như băng dày mười thước ở Bắc Cực, ai mà không sợ?

Nghe cậu nịnh hót mình như vậy, sắc mặt Lục Hàn Xuyên cũng tốt hơn, anh bảo tài xế đẩy anh vào nhà.

Lục Hàn Xuyên đang ngồi trong phòng khách, trước mặt anh là một tách cà phê đen đang nghi ngút khói.

Tống Thần ngồi chéo chân trên sô pha đối diện với anh, cậu ngồi thẳng lưng, chống tay lên đầu gối, rất có phong thái.

Cậu vừa hồi hộp vừa sợ hãi, cậu không đoán được chú Lục đến đây làm gì.

Chú ấy tự mình đến đón cậu về nhà? Chú ấy tốt đến mức ấy à?

Trong lòng cậu tự nhiên xuất hiện 6 chữ: "Lục Hàn Xuyên là người tốt."

Tốt cái rắm! Nhất định là cậu ngốc luôn rồi.

Nhất định chú ấy đến để theo dõi cậu, chắc chú ấy sợ cậu sẽ làm ra điều gì đó kinh khủng hoặc bí mật bỏ trốn.

Với nụ cười chuẩn hoa hậu của mình, Tống Thần vẫn ngoan ngoãn ngồi im trên ghế đợi Lục Hàn Xuyên nói chuyện.

Đợi cả một lúc lâu mà Lục Hàn Xuyên chẳng nói gì, anh chỉ thỉnh thoảng với tay cầm li cà phê nhấp một ngụm thôi.

Hả... Chẳng lẽ chú ấy đến đây chỉ để uống một tách cà phê? Đúng là điên rồi!

Lục Hàn Xuyên chẳng nói gì, Tống Thần càng không biết phải nói gì. Một lúc lâu sau, cậu chống đỡ hết nổi, vai cậu sụp xuống.

Đúng là tra tấn con người ta, thế này thì ai chịu nổi cơ chứ!

Lại mười phút nữa trôi qua, Tống Thần không nhịn được mở miệng: "Chú nhỏ, hôm này chú đến đây là vì..."

"Tịnh dưỡng." Lục hàn Xuyên hé đôi môi mỏng trả lời.

Tịnh... dưỡng??!

Chú là người của Lục gia đó! Chẳng lẽ chú không còn chỗ khác để ở?? Tại sao lại chạy đến đây chen chúc với cậu!

Tống Thần vui vẻ bay nhảy ở đây hai ngày, cậu nghĩ cuối cùng cũng không phải ngồi ăn cơm chung với một người đàn ông lạnh lùng.

Kết quả, bụp, mộng đẹp tan vỡ.

Tống Thần rất muốn khóc, cậu...

Trong lòng Tống Thần thấy rất thảm thương, cậu thầm mắng Lục Hàn Xuyên tám nghìn lần nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ vui mừng: "Cái kia... Chú nhỏ, bao giờ con có thể trở về?"

“Mấy ngày nữa.” Lục Hàn Xuyên đặt cái ly trong tay xuống: "Cháu không thích ở đây sao?"

Đương nhiên là thích rồi! Nhưng cháu không thích sống chung trong một mái nhà với chú.

Mấy câu tiếp theo quanh quẩn trên môi mấy lần nhưng Tống Thần không dám nói ra, cậu nhẹ giọng trả lời: "Cháu rất thích nơi này, phong cảnh rất đẹp."

Sau đó chú đến đây làm phong cảnh hết đẹp luôn!

Nhưng Tống Thần không dám bày tỏ sự bất mãn của mình, trong lòng cậu thật sự thấy ai oán, bữa tối cậu còn bỏ cả nửa chén cơm.

Sau bữa tối, cậu trốn vào phòng từ sớm, cậu không muốn ngồi xem tivi trong phòng khách với Lục Hàn Xuyên, cậu thấy rất xấu hổ.

Sau khi tắm xong, Tống Thần nằm trên giường cầm di động lướt Weibo, trong đầu cậu đang nghĩ, giá như giấc mộng đêm qua có thể tiếp tục thì hay biết mấy nhỉ.

Nhưng mà mọi thứ không như mong muốn.

Nửa đêm đúng là Tống Thần đã nằm mơ.

Nhưng người cậu mơ thấy là Lục Hàn Xuyên, cậu mơ thấy Lục Hàn Xuyên đang ngồi trên xe lăn, tự nhiên đầu chú ấy biến thành một cái đầu hổ, chú ấy há cái mồm đầy máu thật to cắn lấy cậu rồi từ từ nuốt xuống bụng.

Tống Thần tỉnh lại sau cơn ác mộng, cậu thở dồn dập, trên trán cậu xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, thái dương giật giật.

Cậu thở hắt ra một cái, kiếp trước cậu mắc nợ Lục Hàn Xuyên hay sao vậy??!

Ban ngày cậu nghĩ chú ấy đến là một ác mộng, ai ngờ ban đêm cậu mơ thấy ác mộng thật. Đúng là ý trời phải không?

Không cần nhắc đến giấc mộng hôm nay nữa đâu.

Thật đáng sợ.

Tống Thần vươn tay với lấy cốc nước trên tủ đầu giường, cậu phát hiện trong cốc chẳng còn giọt nước nào cả.Mẹ nó, đến cái ly nước cũng khinh dễ cậu.

Cậu xốc chăn lên rồi xỏ dép đi xuống lầu dưới.

Cậu cầm theo ly nước xuống dưới, cậu không khỏi nhớ đến giấc mộng hôm qua.

Vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng, đột nhiên một bóng người xuất hiện trong tầm mắt cậu, khiến Tống Thần sợ đến tim đập thình thịch, chiếc cốc trên tay cậu suýt chút nữa rơi xuống.

Trên ghế sofa trong phòng khách, Lục Hàn Xuyên đang ngồi đó nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ánh sáng mờ mờ, Tống Thần không nhìn rõ mặt người đàn ông, cậu chỉ có thể thấy một bóng người mờ mờ ở đó.

Cậu dán chặt lưng vào bức tường lạnh lẽo phía sau, Tống Thần khẩn trương nắm chặt cái ly trong tay chất vấn: "Ai đó? Sao nửa đêm không ngủ mà lại chạy ra đây dọa người?"

Tống Thần cứ nghĩ đây chỉ là một người vệ sĩ nào đó thôi.

Cậu vừa gặp ác mộng, đầu óc còn chưa hết căng thẳng. Gặp tình huống như này cậu càng khẩn trương.

"Lại đây," Người trên sô pha bỗng dưng vẫy vẫy cậu.

Thanh âm trầm thấp từ bóng đêm xuyên vào tai cậu, vai Tống Thần run lên, cậu nhận ra giọng nói quen thuộc này.

Lục Hàn Xuyên?!

Nửa đêm chú ấy không ngủ mà lại ngồi đây dọa ma dọa quỷ người khác.

Tống Thần bê cái ly rỗng đi qua, cậu đứng cách sô pha 1 mét rồi hỏi: "Chú nhỏ, sao chú không đi ngủ?"

"Ngủ không được." Lục Hàn Xuyên chỉ vào vị trí bên cạnh: "Lại đây ngồi đi."

Tống Thần không dám, cũng không muốn ngồi cạnh anh, cậu đi vòng qua rồi ngồi ở trên ghế sô pha đơn.

Trong bóng tối, Lục Hàn Xuyên nhướng mày, khóe miệng anh nở một nụ cười: "Cháu còn sợ tôi sao?"

Câu nói này mang ý nghĩa như một câu khẳng định hơn là một câu hỏi, Tống Thần không dám phản bác.

"Cháu còn nhỏ tuổi nên còn nhiều điều không biết. Chú, chú là trưởng bối, đại nhân không cần chấp nhặt với tiểu nhân làm gì." Tuy trong lòng cậu cảm thấy rất sợ hãi nhưng mồm mép cậu vẫn rất nhanh nhẹn, cậu muốn phân cao thấp với anh.

Nụ cười ẩn hiện trong bóng đêm của Lục Hàn Xuyên càng sâu.

"Cháu muốn kết hôn với Lập Phong sao?"

"Không ạ." Chưa đến một giây Tống Thần đã buột miệng nói ra.

Cậu cúi đầu xuống, cậu không dám nhìn thẳng vào mắt người đàn ông này.

Cậu không muốn gả nhưng nhà họ Lục đã đưa hơn một vạn tệ, cậu không thể không gả.

Tống Thần càng nghĩ càng cảm thấy cậu thật thê thảm, một phân tiền cũng không có, hôn nhân cũng chẳng được tự do lựa chọn.

Mấu chốt là, cậu không phải nguyên chủ, cậu xuyên sách đến đây, cậu cũng không biết rõ thế giới này cho nên cậu dám chạy trốn.

Lục gia cường thịnh như vậy, nhỡ họ bắt được rồi chém cậu một đao thì sao?

“Cháu có người trong lòng rồi sao?” Lục Hàn Xuyên lại hỏi tiếp, âm điệu đã bớt lạnh lùng so với trước.

Tống Thần không nhận thấy sự thay đổi trong giọng điệu của anh, cậu vẫn đang chìm đắm trong nỗi bất hạnh của mình, cậu trả lời theo bản năng: “Không ạ.”

Trong bóng tối, sắc mặt Lục Hàn Xuyên tối sầm lại, đôi mắt cũng bao phủ bởi băng giá.

Con người nhỏ bé vô tâm này tối qua còn nhào vào lòng anh làm nũng, hôm nay lại nói không có người mình thích.

Tống Thần đột nhiên cảm thấy nhiệt độ quanh người giảm xuống đột ngột, cậu tưởng là gió đêm thổi vào, cậu ngoái đầu lại nhìn, kỳ lạ thật, cửa sổ được đóng hết rồi mà.

“Chú, cháu buồn ngủ quá, cháu về phòng ngủ đây, chú cũng đi ngủ đi ạ.” Tống Thần nói xong vội vàng đứng dậy.

Chạy đến chân cầu thang cậu mới sực nhớ cậu chưa lấy nước. Cậu chậm rãi xoay người rồi rón rén đi về phía nhà bếp.

Khóe miệng Lục Hàn Xuyên cong lên, anh thích thú nhìn bộ dáng lén la lén lút của cậu, anh trông rất đáng sợ sao?

Sau khi trở về phòng, Tống Thần cảm thấy cậu đã bình an vô sự mới yên tâm uống nước.

Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy mặt trời mọc từ đỉnh núi, Tống Thần khẽ thở dài.

Lại một ngày nắng, nóng quá!

Hôm nay cậu không muốn đi bơi, nếu hôm nay mà đi bơi chắc cậu sẽ biến thành một con khỉ đen rám nắng mất.

Buổi trưa, những áng mây che đi mặt trời chói chang, thời tiết trở nên mát mẻ hơn.

Sau khi trải qua một buổi sáng chán nản, bây giờ Tống Thần thấy cậu có năng lượng hơn, cậu đeo phao bơi hình chú vịt vàng vào eo rồi vội vàng lao về phía biển xanh.

Cậu đi nhanh quá nên chưa có ai phát hiện cậu đã đi mất.

Tống Thần bơi qua bơi lại hài vòng, bỗng nhiên sóng biển nổi lên cuồn cuộn.

Một con sóng lớn ập tới, Tống Thần sợ hãi bơi vào bờ.

Kỹ năng bơi lội của cậu không tốt lắm, ngoài kiểu bơi chó thì cậu không biết kiểu bơi nào khác.

Sóng trên biển nối tiếp nhau, chỉ cần Tống Thần bơi đủ nhanh, sóng lớn sẽ không đuổi kịp cậu.

Cuối cùng cũng bơi vào bờ, Tống Thần thở không ra hơi nhưng căn bản cậu không có thời gian nghỉ ngơi, cậu vội vàng ôm phao bơi chạy về phía bờ.

Nếu không nhanh rất dễ bị sóng biển cuốn trôi.

Tống Thần chạy quá nhanh cộng thêm với sự mệt mỏi, cậu vấp ngã giữa đường. Cậu cố lết về phía trước, cơ thể cậu đã dính đầy cát.

Cậu kiệt sức ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú đã bẩn như mặt mèo.

Trên bầu trời đầy mây, chớp rạch ngang trời và tiếng sấm nổ vang.

Gió thổi khiến con người ta rùng mình.

Nhiệt độ trong không khí giảm xuống một cách nhanh chóng, Tống Thần rùng mình. Bỗng nhiên trên trời có một chiếc khăn tắm rơi xuống trùm vào đầu cậu.

Tống Thần kinh ngạc ngẩng đầu lên, không biết từ lúc nào mà Lục Hàn Xuyên đã đứng sau lưng cậu.

“Trùm kĩ vào.” Sắc mặt Lục Hàn Xuyên có vẻ không tốt lắm, giọng anh nghe còn lạnh hơn cả gió biển.

Cậu bị lạnh đến đông cả người, cậu ngoan ngoãn nghe lời lấy khăn tắm bọc kĩ người mình lại.

“Cháu giỏi lắm, gió to thế này mà vẫn dám đi bơi.” Lục Hàn Xuyên lạnh lùng liếc cậu một cái.

Tống Thần im lặng nắm chặt lấy cái khăn tắm, cậu không dám phản bác lại lời Lục Hàn Xuyên nói.

“Đứng lên đi.” Lục Hàn Xuyên ra lệnh.

Tống Thần đứng lên, vừa nãy dùng quá nhiều sức nên bây giờ hai chân cậu run run.

“Đi về đi.” Lục Hàn Xuyên lại ra lệnh.

Nhìn thấy gương mặt xám xịt của Lục Hàn Xuyên, Tống Thần cúi đầu ủ rũ đi về phía trước, chân cậu mềm nhũn, tốc độ đi của cậu có thể sánh ngang với tốc độ bò của một chú ốc sên.

“Lên đi.” Lục Hàn Xuyên nắm lấy cổ tay cậu rồi kéo cậu vào lòng anh.

Khoảnh khắc đặt mông ngồi trên đùi Lục Hàn Xuyên, Tống Thần kinh hãi mở to hai mắt.

Cậu chưa kịp đứng dậy thì giọng Lục Hàn Xuyên lại vang lên: “Đừng nhúc nhích, ngồi xuống.”

“À… Dạ vâng.” Tống Thần bối rối chớp mắt, cậu ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục Hàn Xuyên điều khiển xe lăn đi về phía ngôi nhà.

Mặc dù dưới mông cậu là đôi chân của một người đàn ông nhưng đây là lần đầu tiên cậu ngồi xe lăn, cảm giác cũng khá mới lạ.

Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, không dám nhúc nhích.