Chương 4

Khuôn mặt Lục Lập Phong ẩn hiện trong bóng tối, trên đầu hắn còn đang quấn một lớp băng vải thật dày trông cực kì đáng sợ.

"Anh muốn đánh nhau sao?" Tống Thần xắn tay áo lên như thể cậu chuẩn bị đi đánh nhau thật.

Ai ngờ, sau một hồi im lặng, đột nhiên Lục Lập Phong cúi đầu nói: "Thực xin lỗi cậu."

"..." Tống Thần híp mắt lại, đối với tình huống này càng ngày cậu càng thấy kì quái: "Anh có ý gì?"

Lục Lập Phong cũng không nói gì nữa, hắn quay người chạy đi giống như đang chạy trốn.

Cậu đáng sợ lắm à?

Vẫn là...

Tống Thần cụp mắt nhìn quả đấm của mình, thầm nghĩ sao cậu có thể dọa người như vậy?

Lục Lập Phong chỉ xuất hiện lần đó rồi lại biến mất.

Trên bàn ăn cũng vẫn chỉ có tôi và chú của Lục Lập Phong.

Tống Thần cắn đũa rơi vào trầm tư.

Có vẻ cậu không phải là đối tượng xung hỉ của Lục Lập Phong mà là của Lục Hàn Xuyên.

Tống Thần rất sợ Lục Hàn Xuyên, những lúc đối mặt, cậu không dám nhìn vào anh.

Sau bữa tối ngày hôm đó, Lục Hàn Xuyên đột nhiên nói: "Ngày mai là ngày đại thọ 70 tuổi của bố tôi, để tránh xảy ra sai sót, tôi buộc lòng phải đưa cháu rời đi một thời gian."

Tống Thần bình tĩnh thở dài một hơi.

"Cháu đi lên thu dọn đồ đạc đi, đêm nay chúng ta sẽ đi, cháu chịu khó ở đó vài ngày." Lục Hàn Xuyên lại nói.

"Dạ. Cháu đi ngay đây" Tống Thần ngoan ngoãn gật đầu.

Người này nói chuyện sao mà lạnh lùng quá. Cậu chết cóng mất!

Tống Thần sờ sờ cánh tay nổi da gà vì lạnh, cậu chậm rãi đi lên lầu.

Mười một giờ tối, khi mọi người đã ngủ say, Tống Thần ngồi lên ghế sau của chiếc Maybach, cậu cuộn tròn trong góc rồi ngáp dài một cách mệt mỏi, cậu không biết điểm đến của chuyến đi là ở đâu.

Người lái xe đưa cho cậu một cái chăn rồi cung kính nói: "Tống thiếu, cậu ngủ một lát đi, đường còn khá dài, đến nơi tôi sẽ gọi cậu."

“Vâng, cảm ơn chú ạ.” Tống Thần cầm lấy cái chăn quấn quanh người, cậu ngửi thấy một mùi thơm nhàn nhạt sạch sẽ.

Tất cả các tế bào trong cơ thể đang kêu gào vì buồn ngủ nên cậu nhanh chóng nhắm mắt lại không nghiên cứu nữa.

Sắc trời càng ngày càng tối, chiếc Maybach màu đen rốt cuộc cũng dừng ở bên ngoài ngôi nhà nhỏ hai tầng.

"Tống thiếu, chúng ta đến nơi rồi." Tống Thần đang ngủ thì nghe thấy người lái xe nói như vậy, cậu mở mắt ra rồi đẩy cửa xe bước xuống.Khung cảnh trước mắt khiến cậu phải há hốc miệng kinh ngạc nhưng cậu vẫn chưa tỉnh ngủ.

Cách đó không xa là mặt nước trong xanh vô tận, mặt trời vừa ló đầu ra khỏi mặt nước biển, ánh nắng màu vàng lấp lánh rực rỡ.

Những chú mòng biển đang dang rộng đôi cánh bay ngoài biển xa, màu nước mùa thu giống màu trời rực rỡ, phía chân trời xa tít tắp ngoài kia là đàn vịt trời đang bay lượn.

Ừm, đây là ánh sáng ban mai, không phải ánh hoàng hôn.

Trước đây cậu chỉ thấy cảnh tượng hùng vĩ như này trên Internet mà thôi, và giờ đây, khi nó thực sự xuất hiện trước mặt cậu, cậu kinh ngạc đến mức không thể nói thành lời.

"Tống thiếu, để tôi mang hành lý vào nhà trước."

Giọng nói của tài xế vang lên sau lưng khiến Tống Thần hoàn hồn, cậu quay đầu nhìn sang: “Cháu sẽ phải ở đây bao nhiêu ngày?"

"Vâng, Tống thiếu gia, nếu như cậu không thích, chúng ta có thể đổi chỗ ngay bây giờ."

Thích, sao có thể không thích, cái này so với trong tưởng tượng của cậu còn tốt hơn nhiều!

Tống Thần cứ nghĩ Lục Hàn Xuyên sẽ đưa cậu đến một nơi gọi trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay hoặc là một ngọn núi xa xôi nào đó, những nơi này mới có thể ngăn không cho cậu đến tiệc mừng thọ của đại lão gia để gây rối.

Nhưng... mặc dù Lục Hàn Xuyên rất lạnh lùng nhưng chú ấy có vẻ đối xử rất tốt với cậu.

Tống Thần đưa tay sờ sờ mũi, cậu hít một hơi thật sâu làn gió biển mằn mặn, cậu nguyện ý ở chỗ này sống mấy năm chứ đừng nói vài ngày.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở, tài xế nhanh chóng rời đi, ở cùng Tống Thần trong ngôi nhà nhỏ này còn có một người giúp việc người Philippin.

Người giúp việc người Philippin không hiểu tiếng phổ thông, vậy nên Tống Thần phải diễn tả bằng hành động những điều cậu muốn.

Sau bữa trưa, Tống Thần thay quần đùi và áo ngắn tay, cậu mang chiếc phao bơi con vịt vàng mà người giúp việc Philippin đưa cho cậu rồi vui sướиɠ chạy đến bãi biển.

Cậu bơi không giỏi lắm nhưng cậu thích chơi dưới nước.

Cậu chơi rất vui vẻ, đến gần tôi cậu mới vác cái phao bơi trên vai trở về nhà.

Ngày hôm nay cậu đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, sau khi ăn xong cậu đi ngủ luôn.

Khi cậu tỉnh dậy thì đã là hơn mười giờ sáng hôm sau.

Tống Thần nằm trên giường một lúc, sau khi no bụng, cậu tiếp tục vui chơi trên bãi biển.

Trong biệt thự nhà họ Lục, Lục lão gia đang ngồi trên sô pha, ông tức giận đến nỗi bộ râu cũng giật giật theo cơn giận, gương mặt ông đỏ bừng: "Mau tìm nó về cho ta! Dung thị lớn như vậy sao? Người đang sống sờ sờ mà cũng tìm không được!" Các vệ sĩ đứng bên cạnh im lặng, một người trả lời một cách thận trọng: "Ông chủ, tôi đã phái người đến nhà họ Tống tìm rồi. Có thể Tống thiếu gia còn nhỏ, có thể cậu ấy đã đến nhà bạn học chơi."

"Có phải các người không nói hôm nay là tiệc mừng thọ của tôi phải không?" Lão Lục giơ tay đập mạnh chiếc gậy chống xuống sàn.

Mấy người vệ sĩ liếc nhìn nhau, bọn họ cảm thấy da đầu căng hết cả lên.

Lục Hàn Xuyên đang ngồi trên xe lăn, ngón tay thon dài của anh chống ở giữa trán, mặt anh tràn đầy vẻ mệt mỏi, lão Lục cảm thấy có lỗi với con trai út của mình, ông thở dài rồi nói: "Các người đi tìm mau lên, Hàn Xuyên, con không cần xen vào chuyện này, con lên lầu nghỉ ngơi đi."

Người hầu đẩy Lục Hàn Xuyên lên lầu, trong phòng khách lại vang lên tiếng chất vấn của Lục lão gia: "Tiểu Phong đâu? Cái thằng tiểu tử thối này lại chạy đi đâu rồi."

Bảy giờ tối, tiệc sinh nhật của Lục lão gia chính thức bắt đầu.

Ông vốn định tuyên bố hôn sự giữa cháu trai và con trai nhà họ Tống trong bữa tiệc hôm nay.

Vậy mà hai người kia lại cùng nhau biến mất.

Không còn cách nào khác, Lục lão gia đành phải hủy bỏ kế hoạch này.

Năm năm trước, Lục Hàn Xuyên gặp tai nạn xe cộ nên bây giờ chỉ đành ngồi trên xe lăn.

Mấy năm nay, anh đều ở nước ngoài trị liệu, tháng trước mới về nước.

Sau khi Lục Lập Phong trưởng thành, hắn không muốn ở với bố mẹ nữa nên chuyển đến sống ở biệt thự bỏ trống của chú mình.

Tháng trước Lục Hàn Xuyên về nước, Lục Lập Phong cũng không chuyển đi. Hắn thà sống với người chú lạnh lùng còn hơn sống với bố mẹ.

Lục Hàn Xuyên là đứa con trai út mà ông Lục khi đã hơn bốn mươi tuổi mới có. Từ nhỏ anh đã được cưng chiều nhưng không may số phận trêu đùa, sau một trận tai nạn, anh thành người tàn phế không đi được.

Nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay là Lục lão gia, Lục Hàn Xuyên thân thể không tốt nên sau khi tặng quà mừng thọ, anh lập tức về phòng nghỉ ngơi.

Lục lão gia rất cưng chiều đứa con út, vừa thấy sắc mặt anh không tốt lắm thì lập tức sai người đưa anh lên lầu.

Mọi người đều xem chuyện Lục Hàn Xuyên rời đi sớm là chuyện hiển nhiên.

Trong ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây bên bờ biển, Tống Thần đang ngủ thϊếp đi trên giường, cái chăn điều hòa đã bị cậu đá vào gầm giường, tà áo ngủ bị vén lên lộ ra cái bụng trắng trẻo của cậu.Ánh trăng ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, thỉnh thoảng còn có tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát trắng xinh đẹp nữa.

Tống Thần trở mình, cậu thấy loáng thoáng có người đang ngồi trên bệ cửa sổ.

Người đàn ông đang dựa vào bệ cửa sổ, ánh trăng lạnh lẽo rơi trên vai anh ta phác thảo ra những đường nét của khuôn mặt anh ta.

Mặt nạ ma cà rồng hoàn toàn đối lập với ánh trăng xinh đẹp, trông anh ta thật thần bí và mang hơi chút quyến rũ.

Tống Thần cho rằng cậu đang nằm mơ, trong mơ có hương thơm nhàn nhạt thơm mát, còn có cái ôm ấm áp của ai đó nữa.

Cậu cười một cách ngu xuẩn hai tiếng rồi đưa tay về phía bệ cửa sổ: "Ma cà rồng tiên sinh à, anh thật rảnh rỗi, còn đi vào giấc mơ của tôi nữa."

Lục Hàn Xuyên đi tới rồi ngồi ở mép giường, anh giơ lòng bàn tay ấm áp vuốt ve đôi má đỏ hồng của con thỏ nhỏ: "Nhớ anh không?"

Giọng nói trầm ấm dịu dàng của người đàn ông lọt vào tai cậu, Tống Thần nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay anh: "Nhớ ạ, nhưng mà tháng sau chúng ta mới được gặp mặt."

Lục Hàn Xuyên cong môi cười, anh nhẹ nhàng hỏi: "Tại sao tháng sau mới được gặp mặt?"

"Bởi vì tháng sau mới có tiệc hóa trang." Tống Thần dẩu môi nói, giọng cậu có chút tủi thân: "Còn lâu mới đến ngày đó."

“Không đợi được sao?” Lục Hàn Xuyên dùng những ngón tay mát lạnh vuốt ve khóe mắt non mềm của cậu.

“Không.” Tống Thần nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay mang lại cho cậu cảm giác an toàn của người đàn ông này: "Trong mơ cũng được."

Lục Hàn Xuyên cười nhẹ một tiếng: "Vậy trong mơ em muốn nói gì với anh."

Tống Thần lắc đầu, đột nhiên cậu bật dậy rồi nhào vào lòng người đàn ông: "Em không muốn nói gì hết, ôm em một cái thôi có được không??"

“Được.” Lục Hàn Xuyên siết chặt vòng tay ôm con thỏ nhỏ vào trong lòng, anh đưa tay vỗ vỗ lưng nó.

Kể từ khi xuyên sách đến đây, cậu cảm thấy tâm trạng của cậu không ổn định. Trước khi xuyên sách, cậu có một gia đình rất ấm áp nhưng sau khi đến đây, cậu chẳng còn gì cả.

Không chỉ có người cha nghiện cờ bạc, cậu còn suýt bị Lục Lập Phong bắt nạt nữa.

Trong biệt thự nhà họ Lục, chẳng có ai nói chuyện với cậu cả.

Mặc dù trên bàn ăn có người cùng ăn với cậu nhưng Tống Thần rất sợ người chú đó, cậu cảm thấy đó là một vị tiền bối nghiêm khắc, khi ăn cậu chẳng dám phát ra âm thanh nào cả vì cậu sợ bị trách mắng.

Tất cả những cảm xúc buồn bã và cô đơn đều bị Tống Thần đè nén trong lòng, hôm nay trong màn đêm yên tĩnh, tất cả đều bùng cháy dữ dội trước mặt người đàn ông đeo mặt nạ ma cà rồng.“Anh có thể nói chuyện với em không?” Tống Thần nghiêng đầu dựa vào vai người đàn ông, hai tay cậu ôm chặt lấy cổ anh giống như chỉ cần buông ra, người đàn ông sẽ biến mất, giấc mộng sẽ tỉnh lại.

"Được rồi, bảo bối của anh muốn anh nói cái gì nào?" Tay Lục Hàn Xuyên nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, giọng nói ấm áp của anh đã xoa dịu tâm tình của cậu.

"Nói gì cũng được." Tống Thần mím môi, cậu chỉ muốn ở cùng anh thôi.

"Lần vũ hội hóa trang sau anh vẫn đeo mặt nạ ma cà rồng chứ?" Tống Thần nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, anh sẽ đeo mặt nạ ma cà rồng." Lục Hàn Xuyên quay sang hôn lên mặt của con thỏ ngoan ngoãn.

"Anh, anh đã từng cùng người khác..." Giọng của Tống Thần dần yếu ớt hơn, xen lẫn trong đó là một chút yếu đuối, chua xót.

“Không.” Lục Hàn Xuyên ôm con thỏ nhỏ nhắn vào lòng: “Anh chỉ có mình em.”

Cảm giác chua xót tan biến trong hương thơm trong trẻo lành lạnh, Tống Thần nhếch miệng cười rồi xoa nhẹ cổ người đàn ông: "Anh cũng là người đầu tiên của em."