Chương 2

Buổi tối, ánh nến được thổi đi, hai huynh muội ngủ cùng nhau.

Niệm Thanh giống như một con mèo nhỏ, rúc vào l*иg ngực huynh trưởng, tìm chổ thoải mái để ngủ.

Ngu Tùng Trạch cảm thấy trước ngực cộm cộm phát đau, cúi đầu xuống mới thấy cánh tay nàng túm lấy vạt áo của y, trong ngực còn ôm con hổ vải, nhất thời có chút dở khóc dở cười.

Màn đêm buông xuống, hai huynh muội nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Trong thành, phủ tiểu thư Ngụy thị.

Một thanh kiếm mang theo ánh sáng băng giá giáng xuống, khiến người ta nghẹt thở, kéo theo sát ý mạnh mẽ ập tới, như thể nó có thể xé tan mọi thứ thành từng mảnh trong chốc lát.

Ngụy Nhiêu hét lên một tiếng, nàng đột nhiên bật dậy trên giường nhỏ, lưng ướt đẫm mồ hôi.

Tiếng chó sủa trong đêm tĩnh mịch, một lúc sau, hành lang ngoài phòng ngủ thắp nến.

Trên cửa sổ, bóng người lay động.

“Tiểu thư, người lại gặp ác mộng ạ?” Ngoài cửa truyền tới thanh âm buồn ngủ của nha hoàn.

Lúc này Ngụy Nhiêu mới hồi phục tinh thần, nàng xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, mở miệng nói, “Ta không sao.”

Bên ngoài dần dần không còn âm thanh nào nữa.

Nàng ngồi một mình trong bóng tối, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tim đập loạn, không thể nào bình tĩnh được.

Đây là ngày thứ năm Ngụy Nhiêu trọng sinh, nàng vẫn không thoát khỏi bóng đen kiếp trước.

Nàng nhìn chăm chú vào hư không, vẻ mặt có chút hoang mang.

Trong tương lai, Ngụy Nhiêu sẽ trở thành đệ tử kiếm tu trong giới tu tiên.

Là một thiên kim giàu có bước lên giới tu tiên, số mệnh này khiến nhiều người phàm, thậm chí là đế vương quý

tộc cũng âm thầm không ngừng hâm mộ.

Nàng cũng nghĩ như thế, cho đến khi kiếp trước nàng tới giới tu tiên mới ý thức được cái gọi là thiên ngoại hữu thiên.

Từ nhỏ Đại tiểu thư chúng tinh phủng nguyệt bái nhập Trường Hồng Kiếm Tông, trở thành đệ tử ngoại môn đầu tiên. Ở nhân giới nàng cùng gia tộc vinh hoa phú quý hiển hách, nhưng ở trong mắt chúng đệ tử tu tiên lại không đáng giá một đồng.

Sau khi Ngụy Nhiêu bái nhập kiếm tông được một tháng thì ý thức được mình không thích hợp với kiếm tu.

Tu luyện quá khổ, kiếm tu đặc biệt yêu thích khổ tu, quy củ tông môn trên dưới nghiêm khắc, chỉ có thực lực mạnh mẽ mới có thể xé toạc lổ hổng, được người khác xem trọng.

Cô không được yêu thích ở tiên môn, cuộc sống vừa mệt mỏi vừa cay đắng. Trường Hồng Kiếm Tông là đệ nhất kiếm tông, đối với đệ tử cực kỳ nghiêm khắc, nàng có thiên tư bình thường cùng với tính lười biếng, sớm muộn gì cũng sẽ không có tư cách làm đệ tử ngoại môn.

Vốn dĩ nàng muốn tìm một thiếu gia xuất thân từ thế gia trong giới tu tiên để có thể tiếp tục sống cuộc sống sung túc giàu có của mình.

Không ngờ, nàng không thể với tới đại công tử thế gia, những gì cô có thể tiếp xúc là tiểu gia tộc địa vị thấp hèn, nếu không thì chính là người có dáng dấp xấu xí hoặc là con ma bệnh.

Ngụy Nhiêu hận không thể quay về phàm trần tiếp tục làm Đại tiểu thư chúng tinh phủng nguyệt nhưng cũng biết rằng ban đầu nàng được các sư huynh sư tỷ tiễn đưa phong quang rạng rỡ, ngay cả Vương Hầu nơi đó kinh động đến đưa nàng tiễn biệt, cho dù ở cùng một nam nhân bình thường nhất giới tu tiên thì nàng cũng tuyệt đối không quay về nhân giới.

Mãi cho đến khi trong cuộc thi đấu tông môn, giữa vô số các đệ tử, lần đầu tiên nàng thấy được thiên chi kiều tử ngồi ở bên cạnh chư vị đại tôn giả.

Các đệ tử bình thường ngồi ở vòng khán đài, dõi mắt nhìn cũng chỉ thấy một mảnh đen kịt, giống như là những con kiến bé nhỏ.

Mà bọn họ là những đệ tử thân truyền của các chư vị tôn giả, lại là thế hệ đệ tử trẻ ưu tú nhất. Chỉ có một ít trong số đó có tư cách ngồi ở phía sau lưng các tôn giả, ngồi trước khán đài, được vô số đệ tử nhìn thấy.

Trong đó có ba nam hai nữ, năm vị sư huynh sư tỷ khôi ngô tuấn tú, phiêu dật như tiên, tựa như có linh khí riêng, cách biệt với người khác.

Cũng chính vào lúc này, Ngụy Nhiêu nhìn thấy Đại sư huynh Trường Hồng Kiếm Tông – Thẩm Vân Sơ.

Mặt mày Thẩm Vân Sơ như tranh vẽ, khí chất cao ngạo lãnh đạm. Y mặc huyền y, thân hình cao thẳng như cây tùng, bên hông đeo Mặc Ly tiên kiếm, ngay từ lúc xuất hiện, y trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

Y là đệ tử duy nhất ngồi cùng một hàng với các vị tôn giả, trong khi quy củ kiếm tông uy nghiêm thì có thể thấy địa vị của y đặc thù, thậm chí còn vượt xa ngũ đệ tử thân truyền.

Thẩm Vân Sơ tu luyện gần một trăm năm mươi năm, đã lên Phân Thần kỳ.

Y không chỉ là kỳ tài kiếm tu hiếm thấy, y còn quét sạch yêu ma ở chiến trường biên giới, y là người lãnh đạm ít nói, phần lớn các đệ tử Trường Hồng, thậm chí là tiểu trưởng lão của một đỉnh đối với y vô cùng kính sợ.

Chỉ có năm thiên chi kiều tử kia mới có thể trò chuyện vui vẻ với y, đổi lại thì Thẩm Vân Sơ có chút hòa ái đáp lại.

Ngụy Nhiêu nhìn ngây người, lại không thể nào quên bóng người tuấn mỹ của Thẩm Vân Sơ.

Nàng đã nhìn thấy ánh trăng cao quý nhất, làm sao có thể cam nguyện gả cho những tục nhân kia?

Trong lòng nàng không kìm được oán hận đối với thân sinh, oán mạng mình không tốt, không được đầu thai vào hoàn cảnh tốt như bọn họ (năm vị sư huynh, sư tỷ).

Nếu vậy thì nàng được ngồi vào đó, được vạn người kính mộ.

Là mạng nàng không tốt, tiểu thư giới phàm nhân cùng tiểu thư tu tiên chính là vân bùn chi cách*.

Là mạng nàng không tốt, nếu trở thành thiên chỉ kiều tử xinh đẹp kia thì đại sư huynh cao quý cường đại sẽ ngồi bên cạnh nàng, ánh mắt hòa ái nhìn nàng, gọi nàng một tiếng tiểu sư muội.

Vài năm sau, môn phái mang về một tiểu cô nương phàm trần.

Hài tử đó, trùng hợp là đồng hương của Ngụy Nhiêu, cũng đến từ phụ cận phủ Định An.

Không ngờ tiểu nha đầu nghèo nàn không xứng xách hài cho nàng nhưng lại trở mình thành phượng hoàng.

Không biết tại sao nha đầu đó được xem trọng, sáu người kia lại dụ dỗ cưng chìu nàng, ngay cả Thẩm Vân Sơ hạ mình cõng nàng lên lưng đi dạo, mặc nàng không biết nặng nhẹ chơi đùa với bổn mạng kiếm của y, dù nàng có càn quấy với y như thế nào thì Thẩm Vân Sơ vĩnh viễn kiên nhẫn và cưng chìu nàng.

Nghĩ đến những chuyện xảy ra, Ngụy Nhiêu vò chăn bông thành một nắm trong tay.

Trời vừa tờ mờ sáng, nàng liền mở cửa phòng, dọa nha hoàn đang ngủ dựa vào cửa sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.

“Tiểu thư, nô, nô tỳ biết sai rồi…”

Nha hoàn cả kinh, ngay sau đó thì hoảng loạn quỳ xuống đất dập đầu.

Nếu là trước kia thì tiểu thư nhất định sẽ đập một cước, thỉnh thoảng còn dùng roi đánh.

Nhưng hình phạt trong tưởng tượng kia chưa xảy ra, nha hoàn chỉ nghe thanh âm lạnh lùng của thiếu nữ truyền tới, nói: “Đã tìm được người chưa?”