Chương 3

“Hạ nhân vẫn đang tìm, Lưu thúc cũng đã ra phủ được vài ngày, ước chừng hôm nay có thể gửi tin đến.” Nha hoàn quỳ dưới đất cẩn thận trả lời.

Ngụy Nhiêu lãnh đạm đứng đó, không nói lời nào, nha hoàn dập trán xuống đất run rẩy vì nàng im lặng.

Mặc dù bề ngoài Ngụy Nhiêu mười hai, mười ba tuổi nhưng nước da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, là dáng vẻ của một tiểu thư yêu kiều, nhưng cố tình thần sắc tăm tối cay nghiệt, phá hủy mỹ cảm vốn có.

Nha hoàn rốt cuộc không biết chuyện gì đã xảy ra, nàng chỉ biết nửa tháng trước tiểu thư bị bệnh nặng, năm ngày trước thân thể mới chuyển biến tốt hơn, từ đó về sau, Ngụy Nhiêu ngạo mạn xảo quyệt tựa như đã thay đổi.

Nàng ít nói hơn, năm ngày nay cũng không động tí là mắng chửi hay hành hạ người làm như ngày trước, nhưng nha hoàn cảm thấy Ngụy Nhiêu hiện tại còn đáng sợ hơn xưa.

Ngày hôm đó tỉnh lại, Ngụy Nhiêu dựa vào bệnh tình nói cho Ngụy phụ Ngụy mẫu biết trong mơ nàng nhìn thấy cánh cửa tiên môn mở ra, bản thân có duyên với tu tiên.

Nhưng đáng tiếc rằng có người tương khắc với nàng, bệnh tình lần này chỉ qua khởi đầu, tương lai rất có thể sẽ bỏ mạng.

Ngụy Nhiêu tùy tiện nói hướng đi làm ăn của Ngụy phủ hôm nay, Ngụy lão gia lập tức tin tưởng, nhanh chóng phái thủ hạ tìm kiếm người tương khắc với nàng.

Hơn nữa cho dù không có chứng cứ, chỉ dựa vào giấc mộng Ngụy Nhiêu, Ngụy lão gia yêu đích nữ cũng không ngại mê tín trừng phạt đối phương.

Nếu như là đại gia tộc thì thôi đi, chẳng qua là tiểu nha đầu dân dã, ở thời đại chiến tranh loạn lạc, chết thì chết, quan phủ cũng sẽ không phái người điều tra.

Nha hoàn cũng biết đây là đại sự, nàng không nhìn ra được sắc mặt của Ngụy Nhiêu, sợ mình bị liên lụy, liền vội vàng nói, “Tiểu thư, biết được mặt mũi người ngài cần tìm thì rất dễ sẽ tìm được. Nhưng những người nghèo ở phụ cận thành Định An thì đông như kiến, tìm một người cũng không nhanh đến vậy.”

Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng đã nói đúng những gì Ngụy Nhiêu nghĩ trong lòng.

Tâm tình Ngụy Nhiêu vốn không tốt, nghe được nha hoàn vô tình chê bai Ngu Niệm Thanh, nàng nhất thời thoải mái hơn nhiều, vẫy tay để nha hoàn lui xuống.

Đúng vậy, dù Ngu Niệm Thanh được nhiều người yêu mến trong tương lai nhưng ở phàm trần bất quá chỉ là con kiến hôi cùng cực mà thôi, sao lại có thể so sánh với Ngụy Nhiêu nàng?

Mặc dù là vậy nhưng chỉ cần nghĩ đến cái tên này là Ngụy Nhiêu nghiến răng căm hận.

Nàng nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Niệm Thanh, người sau đó được môn phái mang về từ phàm trần.

Khi đó Ngu Niệm Thanh được sáu tuổi, nàng xuất thân nghèo khổ, thân hình đơn bạc càng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, điềm đạm, đáng yêu nhưng tái nhợt, chỉ to bằng lòng bàn tay, so với tuổi tác thì còn nhỏ hơn nhiều.

Một hài tử tưởng như yếu ớt không trọng dụng được thế nhưng đến khi môn phái kiểm tra căn cốt, trời sinh nàng có kiếm cốt, khiến tất cả mọi người kinh hãi.

Phải biết rằng những người trời sinh có kiếm cốt chính là sủng nhi của trời đất, tốc độ tu luyện cũng gấp mấy lần người bình thường, cơ bản sinh ra nhất định là kiếm tiên, toàn bộ giới tu tiên mấy nghìn năm cũng khó tìm.

Thiên chi kiều tử như vậy bất luận là đi đến môn phái nào cũng tuyệt đối sẽ được tông môn bồi dưỡng.

Nhưng đáng tiếc là từ nhỏ Ngu Niệm Thanh lớn lên trong hoàn cảnh hàn khổ, tuổi thơ của nàng trải qua nhiều nguy hiểm, người yếu nhiều bệnh.

Lại bởi vì thể chất của nàng thiên phú hơn người, nhiều lần sắp chết lại vô ý thức hấp thụ linh khí trời đất lấp đầy thân thể hư nhược, mới chuyển nguy thành an, không chết yểu.

Mặc dù có thiên phú cứu mạng nàng nhưng căn cơ của nàng cũng bị thương, khiến kinh mạch trong cơ thể hình thành quá sớm, kết quả kinh mạch của nàng cực yếu, không chứa được nhiều linh khí, thậm chí không bằng một nửa so với đệ tử bình thường.

Những tu sĩ kiếm cốt cần nhiều linh khí hơn so với người ngoài mới có thể chống giữ được thiên phú.

Kinh mạch đã được hình thành, tương lai nếu như Ngu Niệm Thanh cưỡng ép vận chân khí thì sẽ cảm nhận được cái gọi là đau đến nỗi không muốn sống, căn bản không có cách nào tu luyện được.

Trừ phi tương lai nàng rút kinh mạch và thay đổi kinh mạch tốt hơn, nếu không dù Ngu Niệm Thanh là kiếm cốt trời sinh thì thân thể này cũng như là đồ bỏ đi, cao lắm là tu vi Trúc Cơ, sẽ không có cái gọi là tiền đồ nữa.

Tuy nhiên việc khoét xương rút gân rất đau, vốn là cực hình trừng phạt kẻ ác, cõi đời này mấy ai có thể chịu đựng được.

Điều này khiến bên trong môn phái tranh chấp với nhau, cuối cùng tiểu cô nương bị đưa ra ngoài ngoại môn.

Trường Hồng là kiếm tông, tất cả đệ tử đều là kiếm tu, phần lớn xem kiếm đạo như mạng, biết được điều này đều rất đồng cảm cho Ngu Niệm Thanh.

Ngụy Nhiêu không có tốt bụng đến vậy, nàng còn nghe được những sư tỷ muội khác nói, “Tiểu sư muội mới tới hình như là đồng hương của ngươi”, trong lòng nàng khinh thường, tiểu nha đầu nghèo khổ đó so với nàng xứng sao?

Tuy nhiên, cùng lòng thương hại kỳ lạ và tự cho mình hơn hẳn người khác, Ngụy Nhiêu cũng tiếp xúc với Ngu Niệm Thanh vài lần.