Chương 1

Buổi trưa mặt trời lên cao, mặc dù tuyết đã ngừng rơi nhưng khi gió thổi tới vẫn mang theo cái lạnh thấu xương.

Trong thành Định An, đèn l*иg đỏ được treo trên các con phố ven đường, người dân và thương nhân ra vào như thoi đưa, thỉnh thoảng có vài chiếc xe ngựa của thiếu gia công tử hay tiểu thư đi qua, để lại vết đường bùn trên mặt đất.

Dù đợt bão tuyết năm nay vừa kết thúc nhưng trong thành vẫn tràn ngập không khí đón Tết vui vẻ.

Một thiếu niên tầm mười lăm mười sáu tuổi đi ra từ y quán, trong mùa đông lạnh lẽo tháng mười hai âm lịch, y vẫn mặc một chiếc áo mỏng, bởi vì kích thước không vừa vặn, ống quần ngắn lộ ra mắt cá chân bị cóng lạnh đến bầm tím.

Y xách theo bao thuốc, đi qua các con phố dọc theo khu chợ sầm uất và sôi động, đến quầy bán bánh bao, lấy ra những đồng tiền còn xót lại.

“Lão bản, bán một cái bánh bao.”

“Có ngay.”

Người bán hàng gói kỹ chiếc bánh báo nóng hổi, ngẩng đầu thở dài trong lòng khi nhìn thấy khuôn mặt gầy gò xanh xao của người thiếu niên trong bộ quần áo mỏng manh.

Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, đối với các quý tộc không có ảnh hưởng gì, tuy những người dân sống ở trong thành như bọn họ mà nói có chút cực khổ, nhưng không phải là không qua được.

Nhưng những đứa trẻ nghèo không nơi nương tựa như vậy, e rằng nhiều đứa bé sẽ chết cóng.

Nghĩ vậy, người bán hàng lấy thêm một cái bánh bao, đưa qua cho thiếu niên kia.

“Cầm lấy đi, mấy ngày hôm nay tuyết không rơi, xem ra hôm nay cũng vậy.”

Thiếu niên ngẩn ra, ngay sau đó nở nụ cười nói đa tạ.

“Đa tạ lão bản.”

Bẩm sinh y vốn có đôi lông mày tuấn tú nhưng tuổi còn trẻ lại nặng nề, cho nên mới không phát hiện ra.

Hôm nay y ngẩng đầu cười một tiếng, tinh thần khá ổn nên cuối cùng có thể nhìn thấy dáng vẻ tuấn tú của y.

Sau khi đa tạ lão bản, vị thiếu niên ấy chính là Ngu Tùng Trạch có chút dè dặn đem bánh bao nhét vào trong ngực, rồi chạy về phía đường chính.

Y không phải là người trong thành, y cùng tiểu muội của mình là Ngu Niệm Thanh sống nương tựa lẫn nhau ở thôn phụ cận Định An thành.

Sau khi mùa đông đến, tuyết rơi đầy, tiểu Niệm Thanh liền bị bệnh, sốt cao hôn mê năm ngày trời.

Các lão nhân trong thôn đều nói nàng không thể qua khỏi, nàng chưa được bốn tuổi, làm sao một đứa bé có thể sống sót qua cơn bạo bệnh này?

Ngu Tùng Trạch vẫn đem hết số tiền tích góp mời đại phu đến cũng như bốc thuốc, mặc dù dùng trứng chọi đá nhưng bệnh tình của muội muội có sự chuyển biến thần kỳ, tuy vẫn còn sốt nhưng cũng có tinh thần, không giống như trước hôn mê bất tỉnh.

Y sốt ruột về nhà nhìn muội muội, cũng không cảm thấy lạnh, một đường chạy đi, không biết xe ngựa phía đối diện của phú gia nào chạy tới, Ngu Tùng Trạch né ra.

Khi xe ngựa chạy ngang qua, y nghe được bên trong có thanh âm tức giận của tiểu hài tử, “Ta không muốn thứ rách nát này, không muốn, ô ô ô…”

“Hảo hảo, tiểu nhân sẽ mua cho thiếu gia cái khác, thiếu gia đừng tức giận…”

Xe ngựa chợt lóe, rèm cửa được vén lên, một cánh tay mập mạp nho nhỏ ném thứ gì đó ra, rồi sau đó nghênh ngang rời đi.

Ngu Tùng Trạch chạy tới, nhìn thấy một con hổ bằng vải đỏ rất đẹp, nửa con đang ngâm trong nước bùn, y vội vàng cầm lên lau sạch, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

Tết nhất, trong nhà cũng không có gì vui, y không có năng lực mua cho muội muội thứ gì. Món đồ chơi bằng vải duy nhất được vá lại nhiều lần và cũng đã mục nát, nàng nhất định vui vẻ khi thấy nó.

Ngu Tùng Trạch rời khỏi thành Định An, bên ngoài là rừng cây và đất hoang, gió thổi qua liền lạnh lẽo ba phần.

Mặc dù ngôi làng y đang sống là ngôi làng gần nhất với thành Định An, nhưng tuyết rơi đã gây ra nhiều rắc rối. Con đường đi bị tuyết rơi lấp đầy, chỉ có những người trong thôn cùng thợ săn đi săn mới gạt bỏ lớp tuyết tạo ra con đường ngoằn ngoèo.

Ngu Tùng Trạch thất thiểu đi tới, sau một canh giờ, phía trước cuối cùng cũng xuất hiện một thôn trang ẩn mình trong tuyết, so với thành Định An thì trong thôn yên tĩnh hơn nhiều.

Sau khi y đi qua thôn và đến trước cửa nhà, ngón tay của thiếu niên đã đông cứng.

Ngu Tùng Trạch cẩn thận mở ra khe cửa nhỏ, lắc mình đi vào, lại nhanh chóng đóng cửa lại, giống như sợ không khí lạnh lọt vào.

Có thể hình dung được ngôi nhà quá nghèo, bên trong có một cái giường đất, một ít đồ lặt vặt, một bộ bàn ghế đơn sơ, còn có một cái bếp lò, không còn gì khác.

Trên giường đất, một tiểu cô nương ba tuổi đang đắp chăn mơ màng ngủ.

Nàng được chăm sóc cẩn thận, ngoài ra nàng còn mặc một chiếc áo bông được khâu vá nhiều chổ và được cái chăn quấn chặt từ đầu tới chân, chỉ để lộ ra khuôn mặt.

Nước da nàng tái nhợt, mặc dù ngũ quan tinh xảo khả ái nhưng không bụ bẫm như một hài tử bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn ngược lại gầy gò đến điềm đạm đáng yêu.

Ngu Tùng Trạch ở một bên xoa tay, cho đến khi trên người không còn khí lạnh, lúc này mới xách đồ đến bên giường.

Đầu tiên, đặt con hổ bằng vải ở nơi mà tiểu cô nương vừa mở mắt là có thể nhìn thấy, sau đó lại đi tới bếp lò, nấu thuốc, nhân tiện hâm nóng hai cái bánh bao đã đông cứng trên đường.

Hôm qua Lưu thẩm có làm canh gà, biết huynh muội y khó khăn nên kêu nhi tử nhà mình đưa qua một chén.

Chẳng qua khi đó muội muội đã ngủ, Ngu Tùng Trạch cũng không uống một mình, vừa hay hôm nay có thể hâm nóng lại.

Đến khi bánh bao cùng cháo gà đã hâm nóng, Ngu Tùng Trạch bưng đến giường đất, thấy muội muội cau mày khi đang ngủ, cũng không biết là khó chịu khi bệnh hay gặp thấy ác mộng.

Phụ mẫu rời đi gấp gáp, để lại Ngu Tùng Trạch mười một, mười hai tuổi cùng ấu muội vừa tròn một tháng.

Một đứa trẻ nuôi dưỡng một hài tử, không ai biết từ nhỏ Ngu Tùng Trạch đã vất vả dường nào, trên cõi đời này không ai yêu muội muội hơn y.

Y ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng dụ dỗ nói, “Muội muội, ăn cơm… Nhìn ca mang về cho muội thứ gì này?”

Ngu Niệm Thanh bị bệnh nên mơ màng, nghe được thanh âm của huynh trưởng, nàng miễn cưỡng mở mắt ra, đang ngủ nên có chút mê mang, còn chưa thanh tỉnh đã được đút cháo gà vào miệng.

Mặc dù đang bệnh, không có khẩu vị ăn uống nhưng nàng biết đây là đồ tốt cho thân thể, Ngu Tùng Trạch đút từng muỗng, đều được nàng ăn sạch.

Ngu Tùng Trạch vui mừng, lại đem bánh bao xé thành miếng nhỏ, cho nàng ăn cùng cháo gà.

Kết quả vừa uống được một nửa, bánh bao cũng ăn được một ít, tiểu Niệm Thanh không há miệng, mặc cho Ngu Tùng Trạch đem muỗng để ở môi, nàng không có ý muốn ăn nữa.

“Ăn no.” Tiểu cô nương dựa vào l*иg ngực huynh trưởng, thanh âm hài tử mềm mại cùng khàn khàn vì bệnh, nhẹ nhàng nói, “Ca ăn.”

Nghe nàng nói vậy, trong mắt Ngu Tùng Trạch có chút ướt.

Nghĩ đến ngoại thành có tiểu thiếu gia trong xe ngựa đi qua kia, được người khác dỗ dành cưng chiều, muốn gì có đó, nuôi đến mập mập trắng trắng. Tiểu muội nhà y còn chưa đến bốn tuổi, gầy gò vì bệnh, một chén cháo gà cũng không dám uống hết, để lại cho y.

Có lúc y hy vọng nàng là tiểu thư nhà giàu, ít nhất thì không cùng y chịu cảnh nghèo khổ.

Ngu Tùng Trạch lấy lại tinh thần, y cười nói, “Ở trong thành ca ăn rồi, hôm nay tiểu lầu còn nhiều đồ ăn thừa, ta còn gặm chân giò nữa đó.”

Những lời này dĩ nhiên là lừa nàng, không phải chỉ có mỗi mình huynh muội bọn họ chật vật trong ngày đông giá rét, đừng nói là cơm thừa nước cặn, đến cả nước vo gạo cũng có người nghèo đến cướp.

Nghe y nói vậy, tiểu Niệm Thanh vẫn bất vi sở động, nàng mím môi, mắt to nâng lên, nhìn vào Ngu Tùng Trạch.

Ngu Tùng Trạch dụ dỗ nói, “Thanh Thanh nghe lời, uống hết cháo gà, ăn nhiều một chút, bệnh sẽ khá lên. Đến khi mùa xuân đến thì muội khỏi bệnh rồi, chúng ta cùng nhau đi vào rừng bắt thỏ.”

Tiểu cô nương suy nghĩ một chút.

“Ca một ngụm, muội một ngụm.”

Ngu Tùng Trạch chỉ có thể đồng ý với nàng.

Hai huynh muội cùng chia chén cháo gà cùng một cái bánh bao, Ngu Tùng Trạch để lại một cái bánh bao, giữ lại để ngày mai ăn.

Thời điểm nấu thuốc, Ngu Niệm Thanh tương đối có tinh thần, trùm chăn lại chơi cùng con hổ vải ở trên giường. Nàng vốn rất vui nhưng ngửi được mùi thuốc thì ỉu xìu.

Hài tử chung quy đều không thích uống thuốc, huống chi Ngu Niệm Thanh chỉ mới ba tuổi.

Nhưng sau khi ca ca bưng đến, nàng ngoan ngoãn uống sạch chén thuốc.

Khi bát thuốc được đặt xuống, Ngu Tùng Trạch thấy khuôn mặt nàng nhăn nhó vì đắng, nước mắt còn vương trên khóe mắt, nàng không nháo cũng không làm nũng, ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng.

Trong lòng Ngu Tùng Trạch đau đớn, y đưa tay lau đi nước mắt tiểu cô nương, hận người chịu khổ không phải là y.