Chương 10: Một tay che trời

Edit:

Ở phía bên kia, Ngu Tùng Trạch từ con đường nhỏ trở về làng.

Hôm nay hắn đi đến khe núi cùng chân núi bên cạnh, xem xem có thể tìm được thứ gì đó dùng được hay không.

Khe núi phụ cận ngoại trừ một mảnh tuyết trắng trong suốt, còn có rất nhiều dã thú hỗn loạn, xem ra là bị tuyết lớn bức ra khỏi núi sâu.

Hắn lần này vận khí tốt, dĩ nhiên bắt được một con thỏ rừng bị thương không còn khí lực, may mắn sống sót từ trong miệng sói, ngược lại tiện nghi hắn.

Ngu Tùng Trạch rất cao hứng, trong nhà đã gần một tháng không ăn được thịt, lần trước ăn là do hàng xóm tặng.

Lần này vừa vặn bồi bổ thân thể cho muội muội cùng Đạp Tuyết, thuận tiện cũng tặng lại hàng xóm một chén.

Hắn đang trở về, liền nhìn thấy nông phụ trong thôn từ xa nghênh đón, vẻ mặt lo lắng, nhìn thấy hắn, lập tức dùng sức phất tay.

Ngu Tùng Trạch đi qua, nghi hoặc nói: "Dì Tôn, làm sao vậy?”

Nông phụ cầm tay thiếu niên, than giọng nói: "Tùng Trạch, trong nhà ngươi xảy ra chuyện, có kẻ trộm bắt Thanh muội đi mất.”

Thiếu niên ngẩn ra.

Trong nháy mắt, đại não như bị đông cứng, thân thể không còn được khống chế.

Hắn bỏ lại sọt tre chạy về phía thôn, ngay cả nữ nhân phía sau lại nói cái gì cũng không nghe thấy.

Ngu Tùng Trạch một hơi chạy đến đầu thôn, liền thấy trên đường chính trong thôn không yên tĩnh giống như trước kia, có rất nhiều thôn dân tụ tập cùng một chỗ, không biết đang nói gì với nhau, các nàng nhìn thấy hắn, trong nháy mắt biểu tình trên mặt trở nên do dự mà không đành lòng.

Loại dáng vẻ bất thường này làm cho trong lòng thiếu niên càng lúc càng hoảng hốt.

"Tùng Trạch, ngươi..."

Không đợi người trong thôn nói chuyện, Ngu Tùng Trạch đã chạy về tiểu viện mình và muội muội ở, chỉ thấy cửa lớn mở rộng, gió lạnh vù vù thổi vào trong phòng.

Ngu Tùng Trạch đi vào trong phòng, nhìn cảnh tượng trước mắt, đầu óc hắn ong ong rung động, máu không ngừng dâng lêи đỉиɦ đầu.

Trong phòng là một đống hỗn độn, chăn trên giường phủ xuống mặt đất, tiểu hắc cẩu ngã trên vũng máu, đã không còn hơi thở, rất rõ ràng là bị người ta đánh chết.

Trên mặt đất có những vết tích bằng máu, một đường kéo ra ngoài.

Hắn đờ đẫn quay đầu, liền nhìn thấy trên tuyết trong viện rải rác dấu chân người lớn hỗn loạn, thậm chí có thể từ tất cả những chuyện này nhìn thấy đám tặc nhân lúc ấy xông vào trong phòng như thế nào, đánh chết Đạp Tuyết, bắt đi Ngu Niệm Thanh như thế nào.

Tất cả phát sinh quá đột ngột, đột nhiên ngu Tùng Trạch trong lúc nhất thời không có bất kỳ phản ứng gì.

Bên ngoài, dân thôn chạy tới, bọn họ nhìn thấy Ngu Tùng Trạch đứng ngẩn người trong phòng bóng lưng đơn bạc, trong lòng có chút không đành lòng.

"Tùng Trạch, ngươi đừng nóng vội, Lương Đệ đã đuổi theo đám tặc nhân kia, hôm nay lạnh như vậy, tuyết lại vừa mới dừng lại, bọn họ nhất định đi không xa, có thể sẽ dừng chân ở phụ cận này."

Một thôn phụ thấp giọng nói: "Chờ Lương Đệ trở về, lại tìm mấy hán tử, chúng ta cùng nhau đi tìm những người đó!”

Ngu Tùng Trạch lại không có bất kỳ đáp lại nào.

Môi hắn trắng bệch, nghiêng người, giống như muốn đi về phía Đạp Tuyết, đôi chân lại run rẩy, cả người đυ.ng vào bên cạnh bàn, khiến người trong thôn kinh hô một trận, vội vàng tới đỡ thiếu niên ngồi trên giường đất.

Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng thở hổn hển, đầu óc từng đợt choáng váng.

Ngu Tùng Trạch lớn không lớn nhỏ không nhỏ, đang ở độ tuổi không cần phải làm việc, một bữa ăn ba cái bánh bao lớn vẫn còn đói.

Tháng này trong nhà càng ngày càng gian nan, tiết kiệm được chút đồ ăn, cho Niệm Thanh một đứa nhỏ mới hơn ba tuổi coi như miễn cưỡng sống sót.

Hắn cùng muội muội mỗi người một nữa, thường xuyên một ngày chỉ ăn mỗi một bữa, cơ bản là dựa vào tinh thần phải chiếu cố muội muội cùng độ tuổi còn trẻ không sợ hãi mà chống đỡ, hình như cũng không cảm thấy khổ.

Hiện giờ Niệm Thanh bỗng nhiên biến mất, trụ cột trong lòng Ngu Tùng Trạch chợt sụp đổ, tinh thần bị tổn thương nặng, thân thể vốn đã thiếu hụt tức khắc chống đỡ không được.

Tại sao?

Trong choáng váng cùng mê mang, trong đầu Ngu Tùng Trạch duy chỉ có xoay quanh vấn đề này.

Tại sao lại là Niệm Thanh? Từ khi mùa đông bắt đầu, nàng liền không ra khỏi cửa, nhà của họ ở phía cuối cùng của thôn, làm sao nàng có thể bị người khác nhìn thấy?

Ngu Tùng Trạch nghĩ không ra.

Thôn dân bên cạnh tựa hồ vẫn luôn thấp giọng an ủi hắn, nhưng Ngu Tùng Trạch một câu cũng không nghe vào.

Ngón tay thon dài vuốt đệm chăn, buổi sáng tiểu cô nương còn nằm trong chăn, ôm tay hắn làm nũng, hiện tại làm sao có thể biến mất không thấy?

Ngu Tùng Trạch hoảng hốt nghĩ, nếu hôm nay hắn theo nguyện vọng của nàng không ra ngoài, có phải nàng sẽ không xảy ra chuyện không?

Bầu trời bên ngoài, dần dần tối xuống.

Đúng lúc này, ngoài viện truyền đến xôn xao, có người nói: "Tiểu Lương đã quay về!”

Ngu Tùng Trạch ngẩng mạnh đầu, hắn chạy ra bên ngoài, chỉ thấy Lương Đệ ngửa mặt nằm trên đường thôn thở dốc, mặt mày đỏ bừng, ngay cả khí lực đứng lên cũng không còn, vừa nhìn đã biết vội vàng chạy về.

“Lương Đệ, ngươi thấy Thanh Thanh chưa?” Ngu Tùng Trạch nhào tới, hắn vội vàng hỏi.

Lương Đệ một bên thở dốc một bên gật đầu, hắn gập ghềnh mà nói: “Ta vẫn luôn, vẫn luôn đi theo mấy người kia, bọn họ vào An Định Thành, sau đó, ha, sau đó một người trong đó ôm Thanh Thanh lên xe ngựa. Xe ngựa quá nhanh, ta không đuổi theo kịp, nhưng sau khi ta vào thành một mực tìm, về sau nhìn thấy xe ngựa là từ con đường phủ tiểu thư Ngụy Thị đi ra..."

Nghe được lời của hắn, mọi người không khỏi giật mình.

Vốn thôn dân đều cho rằng là buôn người bắt cắp tiểu hài tử, không nghĩ tới chuyện này lại có quan hệ với Ngụy thị.

"Lương Tử, ngươi có nhìn nhầm không? Lời này không thể nói lung tung được."

Bên cạnh có người nghi hoặc nói: "Ngụy gia làm sao có thể nhìn tới Niệm Thanh, chuyện này quăng tám cây sào cũng không quăng tới.”

“Ta tuyệt đối không nhìn nhầm!” Lương Đệ thở hổn hển một chút, hắn từ trên mặt đất đứng lên, nghiêm túc nói: " Ta vẫn luôn ở ven đường chờ, không nói xe ngựa kia là từ con đường trong phủ tiểu thư đi ra, mấy nam nhân kia sau khi vào thành tháo khăn che mặt, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ từ cửa sau vào phủ tiểu thư!”

Hắn nói thêm: "Bàn tay của một trong số họ vẫn còn bị thương, ta thấy giống như bị chó cắn.”

Đại bộ phận thôn dân ở đây vừa mới đi đến phòng của huynh muội Ngu gia, nhìn thấy tiểu hắc cẩu đã chết, máu trên mặt đất lại kéo dài ra ngoài cửa, thiếu niên nói thấy trên tay có người bị thương, cơ bản có thể xác định là nhóm người này.

Thôn dân vừa mới đối mặt với kẻ trộm cũng không sợ hãi, bỗng nhiên ý thức được đối phương cùng Ngụy phủ có liên quan, đều nhịn không được trầm mặc.

Ngụy thị ở nơi đây quyền thế ngập trời, đối với thôn dân bình thường mà nói, so với cường đạo còn đáng sợ hơn.

Không nói cái khác, chỉ nói phủ Ngụy tiểu thư này, chính là năm đó, Ngụy tiểu thư mới tám tuổi, Ngụy lão gia vì dỗ nữ nhi vui vẻ, ở trên con phố tốt nhất An Định Thành xây một phủ đệ cho nàng chơi đùa.

Không chỉ như thế, Ngụy thị yêu cầu con phố kia người ngoài không được phép cư trú, chỉ có thể mở sản nghiệp Ngụy gia.

Ngay cả hoàng thân quốc thích có lẽ cũng không có phô trương lớn như vậy, dám yêu cầu toàn bộ hộ dân trên một con phố rời đi, Ngụy thị lại dám, có thể tưởng tượng được Ngụy gia ở địa phương này một tay che trời đến mức nào.

Cho nên, Lương Đệ nói chiếc xe ngựa kia từ phủ tiểu thư đi ra, cơ bản cũng chỉ có thể là người Ngụy gia.

Dân làng nhìn nhau, có người thấp giọng nói: "Bằng không, bằng không báo lên quan phủ đi.”

"Ngươi điên rồi!" Một thôn dân khác trách cứ: "Huyện lệnh lão gia là ca ca ruột của Ngụy phu nhân, cáo trạng Ngụy gia, có thể sao?”

Mọi người không khỏi trầm mặc.

Nếu như đối phương là cường đạo, là bắt cóc, bọn họ cả thôn cùng liều mạng, hài tử nói không chừng có thể trở về, làm lớn chuyện có khả năng quan phủ còn phải quản.

Nhưng đối phương là Ngụy gia...

Tựa hồ, biện pháp nào cũng không có.

Trong lòng mọi người nặng nề, không nói gì.

Không biết đứa bé nhà ai oa khóc lên, gió lạnh từng trận, trong ngày đông này càng thê lương.

Ngu Tùng Trạch quỳ gối bên cạnh Lương Đệ gật đầu..

Hắn quay người, khom lưng dập đầu với dân thôn.

Ngu Tùng Trạch ngẩng mặt lên, biểu tình bình thản, không buồn không vui, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, cả người tựa hồ đã chết lặng.

"Tùng Trạch đa tạ chư vị mấy năm nay, giúp đỡ hai huynh muội chúng ta." Ngu Tùng Trạch rũ con ngươi xuống, hắn nhẹ nhàng nói: "Chuyện này dừng lại ở đây, mọi người chớ có nhúng tay vào nữa.”

"Trạch tử..." Có người không đành lòng gọi.

"Ta chỉ có một thỉnh cầu." Ngu Tùng Trạch nói: "Hắc khuyển trong phòng tên Đạp Tuyết, là hôm qua ta nhặt về, tuy rằng cùng nó duyên phận nông cạn, Đạp Tuyết vẫn làm hết chức vụ hộ chủ, khẩn cầu các trưởng bối thay ta chôn nó.”

Nói xong câu đó, Ngu Tùng Trạch đứng dậy.

Người bên ngoài kinh hãi nói: "Tùng Trạch, ngươi muốn làm cái gì? ”

Thân ảnh Ngu Tùng Trạch đi vào trong một hộ viện, lúc đi ra, trong tay hắn cầm đao săn hàn quang lấp lánh.

Đối mặt với dân làng muốn khuyên can, thiếu niên bình tĩnh nói: "Mọi người, mời trở về đi. ”

Bóng dáng của hắn biến mất trong màn đêm dần dần dày đặc.