Chương 11: Trả lại cho ta

Edit: Dịt

Bên ngoài An Định thành, một chiếc xe ngựa lẳng lặng dừng ở góc tường thành.

Mấy hạ nhân Ngụy thị đứng ở phụ cận cửa thành, trời càng ngày càng lạnh, hạ nhân nắm tay, dậm chân, vẫn cảm giác hàn ý không ngừng từ lòng bàn chân lan tràn lên.

Một hạ nhân trong đó thấp giọng oán giận: "Trời lạnh như vậy, đông chết lão tử.”

"Thật không biết tại sao chúng ta phải ở chỗ này, ta thấy nông phụ kia nhát gan sợ chuyện, không giống như là người biết cáo trạng." Một người đàn ông khác cũng không hài lòng.

"Đúng vậy, hơn nữa cho dù nàng nói cho người khác biết, những người khác lại không biết là chúng ta làm, cần gì phải ở chỗ này khổ sở chờ đợi?"

"Đừng tức giận nữa." Một bên hạ nhân nói: "Dù sao cũng có liên quan đến an khang của tiểu thư, chúng ta khổ một chút liền khổ một chút đi.”

Tuy rằng nói như vậy, nhưng khi bọn họ nhìn về phía xe ngựa bên cạnh, vẻ mặt vẫn có chút phức tạp lại bất mãn.

Bọn họ đều là hạ nhân, nhưng Lưu Kế Nhân là người đứng đầu quản sự nhiều năm, không giống bọn họ.

Chính là gã hướng chủ nhân lấy lòng, nói là đi canh gác, bảo đảm không để ai gây chuyện. Nhưng trên thực tế Lưu Kế Nhân ngồi trong xe ngựa ôm lò sưởi tránh rét, bọn họ những mệnh tiện này, cũng chỉ có thể ở bên ngoài chịu lạnh, cuối cùng không biết có được chỗ tốt gì.

Đúng lúc này, có người thấp giọng nói: "Có phải có người tới hay không?”

Hiện tại mùa đông lạnh, trời tối sớm. Tuy rằng canh giờ không tính là muộn, nhưng thời gian này đã không còn ai ra vào cửa thành.

Vì thế thân ảnh đơn bạc đi tới từ đường tuyết kia liền đặc biệt nổi bật, chính là Ngu Tùng Trạch mà bọn họ bắt đầu theo dõi ngày hôm qua!

Một hạ nhân trong đó chạy đến bên cạnh xe ngựa, lấy lòng cười nói, "Lưu quản sự, tiểu tử kia thật sự tới, chúng ta phải làm sao bây giờ?”

Lưu Kế Nhân vén rèm lên, gã ngước mắt nhìn lướt qua thiếu niên xa xa bước chân không nhanh không chậm, trầm giọng nói: "Ngăn hắn lại, bất luận hắn có phải vì việc này mà đến hay không, cũng không thể để hắn vào thành.”

Gã kỳ thật không biết đại tiểu thư đang sợ hãi cái gì, dù sao ở An Định thành Ngụy thị là một bá chủ dựa vào quyền thế, cho dù thiếu niên này thật sự có chứng cớ xác thực, nháo đến tất cả mọi người đều biết, Ngụy gia cũng có phương pháp ép xuống việc này.

Nhưng Ngụy Lâu đối với chuyện này có thập phần kỳ quái cảnh giác cùng kiêng kỵ, sợ sẽ làm lớn chuyện. Thế cho nên gã rất có mắt nhìn đưa ra chủ ý ra ngoài thành canh gác, Ngụy Lâu vội vàng không ngừng đồng ý.

Lưu Kế Nhân xuống xe ngựa.

Bên kia, hạ nhân đã chắn trước mặt thiếu niên. Bọn họ đã cùng thủ vệ thành chào hỏi qua, hai binh lính thủ thành đều làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

"Trễ như vậy vào thành làm gì?" Hạ nhân cầm đầu mặt lạnh nói: "Hôm nay bắt đầu giới nghiêm buổi tối, ngày mai ban ngày lại đến.”

Nếu là người xứ khác, nhìn thấy bộ dáng hùng hổ của bọn họ, nói không chừng thật sự sẽ hiểu lầm những hạ nhân này có liên quan đến quan phủ.

Ngu Tùng Trạch nhìn lướt qua năm nam nhân này, quả nhiên nhìn thấy một người trong đó bị thương trong bàn tay như Lương Đệ nói, hiện giờ đã băng bó vết thương.

Hắn trầm giọng nói, "Ta có việc, muốn đi tìm đại phu.”

Thiếu niên nói xong liền muốn đi vào trong thành, đám hạ nhân Ngụy phủ đương nhiên không đồng ý, bọn họ chắn ở trước mặt hắn.

Ngu Tùng Trạch ngẩng đầu, nhìn mấy hạ nhân vạm vỡ cao lớn, nhẹ giọng nói: "Chư vị đây là ý gì? Chẳng lẽ tại hạ muốn vào thành, sẽ chậm trễ chuyện tốt ngụy phủ?”

Nghe được hắn bỗng nhiên gọi ra tên Ngụy thị, hạ nhân có chút giật mình, vẻ mặt mắt thường có thể thấy được bối rối một chút.

Nhìn thấy biểu tình của bọn họ, Ngu Tùng Trạch đã xác định mấy chuyện xảy ra hôm nay đều không phải là suy đoán.

Hắn mới mười sáu tuổi, không có tâm tư gì, nhìn thấy ánh mắt các nam nhân lóe lên, Ngu Tùng Trạch nhất thời không nhịn được.

Thiếu niên cắn chặt răng, khàn giọng nói: "Chính là các ngươi! Các ngươi vì cái gì mang muội muội ta đi! Vì cái gì!”

Hắn đột nhiên nhào về phía trước, thân thể gầy gò bộc phát sức lực rất lớn, hai nam nhân thiếu chút nữa không cản được hắn.

Trong thành còn có vài người hoạt động bên ngoài, không ít người nghe thấy thanh âm của Ngu Tùng Trạch, đều ngẩng đầu nhìn về phía cửa thành.

Hạ nhân bị vạch trần thân phận thật sự, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Nhìn thấy một màn này, huyệt thái dương Lưu Kế Nhân đột nhiên đau lên.

Gã đi tới, hư tình giả ý cười nói: "Tiểu huynh đệ, ngươi đừng nóng vội, chúng ta qua bên kia nói, chuyện của muội muội ngươi có chút hiểu lầm.”

Ngu Tùng Trạch tạm thời không giãy dụa nữa, hắn lạnh lùng nhìn Lưu Kế Nhân.

Dưới sự bao vây của hạ nhân, Ngu Tùng Trạch theo bọn họ đi về phía bên cạnh, tránh cửa thành, đi tới dưới tường thành, Ngu Tùng Trạch lạnh lùng nói: "Tại sao các ngươi đột nhập vào nhà ta, muội muội ta hiện tại đang đâu?”

Lưu Kế Nhân không trả lời, gã chỉ cười nói: "Kỳ thật đều là hiểu lầm, trong phủ muốn mua mấy đứa trẻ, lúc chúng ta đến, ngươi vừa lúc không có ở nhà, cho nên mới đưa lệnh muội mang đi trước.”

Gã từ trong ngực lấy ra một cái túi tiền nhỏ, ở trong tay ước lượng một chút, bên trong truyền đến tiếng vang lạch cạch.

Gã đưa tay, muốn đưa cho Ngu Tùng Trạch, Ngu Tùng Trạch không nhận lấy.

"Tiểu huynh đệ, cầm đi." Lưu Kế Nhân vừa là an ủi, vừa là uy hϊếp: "Ngươi đúng là có phúc khí, số tiền này mua mười muội muội của ngươi đều dư dả. Ngươi còn trẻ như vậy, về sau còn phải mua đất cưới vợ, còn phải sống ở chỗ này, không cần phải đắc tội Ngụy phủ.”

Cổ Ngu Tùng Trạch đều bởi vì những lời này mà tức giận đến phiếm hồng, hắn phẫn nộ cầm túi tiền trong tay nam nhân ném ra ngoài.

"Ngươi là cái giống gì, dám động vào muội muội ta?" Hắn giận dữ nói: "Huynh muội chúng ta hai người thâm cư trong thôn, Ngụy thị các ngươi căn bản không nên biết được sự tồn tại của nàng, sao lại vô duyên vô cớ bắt nàng đi, các ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì, nàng hiện tại ở nơi nào?!”

Nhìn thấy thiếu niên dầu muối không vào, sắc mặt Lưu Kế Nhân cũng trầm đi rất nhiều.

"Có một số chân tướng, chỉ có người chết mới có thể biết." Gã âm lãnh cười nói: "Ngược lại không biết tiểu huynh đệ ngươi, là lựa chọn mang theo túi tiền này quay về, hay là lựa chọn chân tướng.”

Ngu Tùng Trạch không trả lời, dư quang nhìn thấy bọn họ đã lặng lẽ cầm côn bổng búa rìu linh tinh các loại vũ khí trong tay.

Hạ nhân bên cạnh đưa tay muốn bắt hắn, không nghĩ tới thiếu niên không phải là người dễ chọc, thanh đao săn thú kia bị hắn giấu ở sau lưng, giờ phút này được hắn rút ra, một đao liền đâm vào bụng một người trong đó.

Các nam nhân đều xem thường thiếu niên gầy gò này, ai cũng không ngờ tới, hắn thế nhưng không chút do dự động đao.

"Trả lại muội muội cho ta!" Hai tròng mắt Ngu Tùng Trạch đỏ thẫm, hắn khàn giọng nói: "Trả lại cho ta!”

Hắn rút đao ra, máu tươi đỏ thẫm trên đao cùng con ngươi đỏ bừng của hắn phối hợp cực kỳ dọa người.