Chương 9: Ác nô đến nhà

Edit: Dit

Kỳ thật đáy lòng Ngu Tùng Trạch rất hy vọng muội muội có thể nổi giận bướng bỉnh, không cần lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời như vậy.

Cho nên nhìn thấy hôm nay nàng hiếm khi kiên trì không cho hắn đi, Ngu Tùng Trạch liền nán lại chơi cùng nàng.

Đợi đến gần trưa, hắn mới đưa tay vuốt chóp mũi Tiểu Niệm Thanh, không thể trì hoãn nói: "Ca ca thật sự phải ra ngoài làm việc, nếu không ngươi cùng Đạp Tuyết sẽ không có đồ ăn.”

Ngu Niệm Thanh nghe được Đạp Tuyết không có gì để ăn, nàng cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt tròn của tiểu hắc cẩu, nó nghiêng đầu, vẫy đuôi.

Nghĩ đến nó đói đến mức tứ chi không đủ sức lực chống đỡ nỗi cơ thể, chỉ có thể run rẩy mà tập tễnh vài bước, tiểu cô nương ngơ ngẫng buông lõng tay ca ca ra.

Nhìn Ngu Tùng Trạch đứng dậy tựa hồ muốn rời đi, tiểu cô nương vội vàng bổ sung: "Vậy, vậy mùa xuân chúng ta đi ra ngoài chơi nha.”

"Ừm, chờ mùa xuân sẽ ra ngoài chơi." Ngu Tùng Trạch vươn tay sờ sờ đầu nàng.

Cửa gỗ cũ nát đóng lại trước mặt, sau khi ca ca rời đi, trong phòng bỗng nhiên lâm vào yên tĩnh, chỉ có gió lạnh bên ngoài gào thét, va vào cửa sổ cùng mái nhà.

Ngu Niệm Thanh có chút mệt nhọc rụt vào trong chăn, nàng rất sợ gió hung ác bên ngoài.

Nàng lấy chăn che đầu, tựa hồ như vậy là không còn nghe thấy những âm thanh đáng sợ.Đúng lúc này, Đạp Tuyết lảo đảo từ trong chăn bò tới, Ngu Niệm Thanh ôm lấy nó, trong bóng tối cảm nhận được nó đang liếʍ cằm mình, tiểu cô nương nhất thời bị nhột bật cười khanh khách, trong nháy mắt liền quên mất chuyện sợ hãi.

Vuốt ve bộ lông chó gầy gò trơ xương, trong lòng nàng nghĩ, khi nào màu xuân mới đến đây?

Mỗi ngày nàng thức dậy với hy vọng mùa xuân đến, nhưng mỗi lần mở mắt, bên ngoài chỉ có màu trắng vô tận.

Thật là một mùa đông dài.

Ngu Niệm Thanh ôm chó nhỏ mơ màng sắp ngủ, trong lúc nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên cảm giác được Đạp Tuyết không hiểu sao phát điên, đột nhiên từ trong ngực nàng giãy giụa.

Bang ——!

Nháy mắt sau đó, cửa gỗ bị người đá văng ra, gió lạnh đột nhiên chui vào trong phòng ấm áp.

Tiểu cô nương đẩy chăn ra, nàng ngơ ngác ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người nam nhân bịt mặt xông vào, Đạp Tuyết đang điên cuồng sủa về phía bọn họ.

“Động tác nhanh một chút!” Cầm đầu là Lưu Kế Nhân che mặt trầm giọng nói: "Đừng khiến người khác chú ý!”

Hắn vừa lên tiếng, hạ nhân Ngụy gia liền vọt tới, mục tiêu chỉ thẳng đến tiểu cô nương trên giường đất.

Tiểu Hắc Cẩu không biết lấy khí lực từ đâu ra, nó nhe răng gầm gừ, ngăn cản bọn họ tới gần Ngu Niệm Thanh, vậy mà thật đúng là có chút dọa người.

Hạ nhân có chuẩn bị mà đến, người bên cạnh lập tức từ trong ngực lấy bánh bao thịt ra, từ giữa bẻ thành hai nửa, lộ ra nhân thịt còn ấm áp, bốc khói.

Dọc theo đường đi lẻn vào trong thôn, bọn họ đã giải quyết vài con chó trông cửa như vậy.

Trời lạnh, dân thôn đều không ăn được bao nhiêu thứ, có thể vài ngày cho chó ăn một lần là rất tốt, nhìn thấy bánh bao thịt, chó phần lớn đói đến đỏ mắt, liền bất chấp người xa lạ.

Nam nhân ném bánh bao thịt về phía Đạp Tuyết, không nghĩ tới Đạp Tuyết ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái, nó thừa dịp tay hắn rũ xuống nháy mắt nhào tới, không chút do dự, gắt gao cắn vào tay hắn.

Nam nhân đau đớn, theo bản năng vung tay, kết quả Đạp Tuyết không những không buông lỏng, ngược lại còn cắn càng chặt, thân thể ở trên không trung bị tung qua tung lại, máu theo bàn tay nam nhân nhỏ xuống, đau đến sắc mặt hắn trắng bệch, kêu to.

“Các ngươi đi giúp hắn, nhỏ giọng một chút, nhanh lên!” Lưu Kế Nhân thấp giọng giận dữ mắng.

Hắn tự mình nhào tới trên giường, đem tiểu cô nương ngây ngốc kéo vào trong ngực, cùng lúc đó, hạ nhân khác đã mở miệng Đạp Tuyết ra, ném nó xuống mặt đất, gầy trong tay vung lên, đánh về phía tiểu hắc cẩu.

Nhìn thấy Đạp Tuyết bị đánh, Ngu Niệm Thanh kịch liệt giãy dụa, nhưng bàn tay nam nhân giống như kìm sắt, nàng thế nào cũng tránh không thoát.

Lưu Kế Nhân vững vàng đem tiểu cô nương nắm vào trong ngực, hắn đem vải thấm thuốc che lên miệng nàng.

Tiểu cô nương vô lực đá chân, nàng trơ mắt nhìn những cây gậy kia dùng sức đánh về phía Đạp Tuyết, từng chút từng chút đánh vào trên người nó, Đạp Tuyết ngã trên mặt đất phun ra một ngụm máu, nó còn đang nhe răng, xương cốt trên người lại bị đánh đến khô quắt...

Đồng tử Niệm Thanh co rút lại, đôi mắt của nàng phản chiếu hình ảnh tiểu hắc cẩu nằm trong vũng máu, nó dần dần không còn sinh cơ, móng vuốt trắng vốn đạp tuyết bị nhuộm đỏ, chết không nhắm mắt mà trừng những kẻ đột nhập.

Ngay sau đó, nàng mất ý thức.

Lưu Kế Nhân thu hồi mảnh vải tẩm thuốc, ôm tiểu cô nương trong ngực, lạnh lùng nói, "Đi!"

Hạ nhân Ngụy phủ đã đắc thủ, nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Nếu không có tuyết, họ có thể trèo tường ra ngoài thôn để trốn thoát.

Nhưng hôm nay tuyết rơi như có thể phủ kín một hán tử trưởng thành, bọn họ không quen thuộc vùng phụ cận, đương nhiên cũng không biết rốt cuộc là mặt đất vốn bằng phẳng hay là rãnh lớn bị tuyết làm phẳng, chỉ có thể xuyên qua thôn trở về.

Kết quả mới ra khỏi căn nhà nhỏ của huynh muội Ngu thị, đối diện liền có một nông phụ nghe được thanh âm đến điều tra tình huống.

Nàng nhìn thấy mấy nam nhân bịt mặt hung thần ác sát, cùng Ngu Niệm Thanh hôn mê trong lòng một người trong đó, tức khắc lắp ba lắp bắp nói: "Ngươi, các ngươi...".

“Không muốn chết thì đừng xen vào việc của người khác!” Lưu Kế Nhân âm lãnh uy hϊếp nói.

Người bên cạnh ném ra một nắm bạc vụn, bọn họ tăng tốc chạy ra ngoài thôn.

Phụ nhân họ Triệu mở to hai mắt, nàng bị dọa đến mức cứng đờ tại chỗ, trơ mắt nhìn mấy người kia rời khỏi thôn, mới lấy lại tinh thần, luốn cuống chạy về phía trong thôn, vừa chạy vừa ngã.

“Bớ người ta!”

Nam nhân trong thôn cơ bản đều ra ngoài, chỉ còn lại người già phụ nữ và trẻ em, cùng một vài tiểu oa nhi còn ít tuổi.

Nghe được tiếng gọi của nàng, rất nhiều nhà mở cửa, trong đó có một thiếu niên độ tuổi tương đương tuổi Ngu Tùng Trạch.

“Triệu nương tử, làm sao vậy?” Những thôn phụ khác tiến lên đỡ người, nghi hoặc nói: "Chẳng lẽ là nhìn thấy sói?”

"Bắt, bắt cóc!" Triệu phụ nhân run rẩy nói: "Có người bắt tiểu Thanh đi mất rồi!”

Nghe nàng nói, dân làng lập tức xôn xao.

Thiếu niên nghe như vậy, lập tức nói: "Ta chạy nhanh, ta chạy theo bọn họ!”

“Đừng để phát hiện, bọn họ mang theo người kia!” Triệu phụ nhân vội vàng nói.

Thiếu niên đáp một tiếng, người đã chạy ra khỏi thôn.

Các thôn phụ còn chưa hồi hồn, một người trong đó nói: "Tùng Trạch đâu? Phải nói cho hắn biết.”

“Như vậy đi, mấy người chúng ta đi tìm trong khe núi phụ cận, mấy người các ngươi đi An Định thành!” Một thôn phụ khác nói: "Hiện giờ tuyết rơi dày, hắn cũng chỉ thể đi đến hai chỗ này.”

...

Lưu Kế Nhân một bước khó một bước nhọc gian nan đi về phía trước.

Hắn tuy rằng cũng xuất thân bình dân, nhưng ở Ngụy phủ "cẩm y ngọc thực" đã quen, cũng đến tuổi trung niên, đường tuyết này đi khiến hắn thở hồng hộc, tiểu cô nương vừa mới ôm trong ngực cũng đã sớm ném cho hạ nhân khác.

Thiếu niên trong thôn một canh giờ rưỡi là đã ra khỏi, mấy hạ nhân này đi ước chừng hai canh giờ, rốt cuộc mới thấy được an định thành.

Trước cổng thành, Lưu Kế Nhân ôm đứa nhỏ lại, dùng áo choàng phủ lên người, lúc này mới lên xe ngựa đi vào thành.

Xe ngựa một đường đi về phía trước, cuối cùng dừng ở trước cửa Ngụy phủ.

Lưu Kế Nhân vừa bước vào sảnh đường, Ngụy Lâu đã chờ hồi lâu lập tức nghênh đón.

"Người đâu?" Nàng lo lắng hỏi.

Lưu Kế Nhân xốc áo choàng lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của tiểu cô nương, nàng nặng nề mê man, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Ngụy Lâu nhìn chằm chằm đứa nhỏ trong lòng Lưu Kế Nhân, lo lắng trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó là một nụ cười quỷ dị lại phức tạp, ánh mắt đều tỏa ra ánh sáng.

Kiếp trước Ngu Niệm Thanh hưởng thụ bao nhiêu danh tiếng, được người khác yêu mến, hiện giờ chỉ là một tiểu oa nhi ba tuổi, hơn nữa ngay trước mặt nàng, ở trong sự khống chế của nàng.

Nàng không khỏi nở nụ cười, tiếng cười trong gió lạnh đặc biệt thấm vào lòng người.

Lưu Kế Nhân thật cẩn thận nói: "Tiểu thư, nha đầu này phải xử trí như thế nào?”

"Ngươi nói xem?" Ngụy Lâu nói.

Đáy lòng nàng có chút do dự, nếu trực tiếp khiến Ngu Niệm Thanh dứt khoát chết trong lúc ngủ, như vậy quá tiện nghi cho nàng ta, oán giận nghẹn mấy chục năm nàng nuốt không trôi.

Nhưng nếu để nàng ta sống, chậm rãi tra tấn, Ngụy Lâu có chút sợ hãi có tật giật mình, sợ đêm dài lắm mộng.

Ngụy Lâu đem vấn đề ném cho Lưu Kế Nhân, Lưu Kế Nhân cũng có chút do dự.

Ác nô như hắn, cũng vì chủ nhân đã đánh chết bao tiện dân làm loạn. Chỉ là những người đó phần lớn đều đã trưởng thành, nếu không cũng là thiếu niên.

Hắn cho tới bây giờ chưa từng động thủ gϊếŧ tiểu hài tử nhỏ đến tay còn trói gà không chặt như vậy, cũng có chút sợ bị báo ứng.

Lưu Kế Nhân nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấp giọng nói: "Nếu không ném nàng vào chuồng ngựa, trời lạnh như vậy, qua một đêm tự nhiên bị lạnh cóng đến chết.”

Không cần hắn tự mình động thủ, đương nhiên sẽ không có cảm giác tội lỗi.