Chương 8: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Chàng trai đứng bên ngoài có chút ngạc nhiên, lúc anh ta chắc canh là đang gọi mình, anh ta hơi chần chừ, sau đó vẫn cắn chặt răng lựa chọn đi qua đó. Anh ta biết Vương Hành. Vốn dĩ mục tiêu săn lùng của anh ta là những người bạn bisεメual của Vương Hành. Người phụ nữ đến cùng anh dám vẫy tay, nghĩa là địa vị của cô ngang bằng với Vương Hành. Bây giờ anh ta không có thời gian hay sự thanh cao dư thừa để lựa chọn kim chủ là nam hay nữ, chỉ cần có thể đạt được mục đích là được.

Vương Hành kinh ngạc.

Không.

Anh bị dọa sợ: “Nhĩ Ngọc?!”

Tay của Đao Tỉ đã thuần thục vòng qua eo của chàng trai đó.

Dáng người của Vương Nhĩ Ngọc khá mảnh khảnh, cao khoảng 175cm. Khi thay đồ để ra ngoài, Đao Tỉ cố ý chọn một đôi giày cao gót 10cm để tạo sự thu hút, kết hợp cả hai điều này khiến cô còn cao hơn Vương Hành nửa cái đầu.

Cũng hơn chàng trai cao khoảng 170cm bên cạnh nửa cái đầu.

Đao Tỉ nhướng mày: “Có ý kiến gì?”

Vương Hành cúi đầu: “Không, không có ý kiến.”

Cũng không dám có!

Vương Hành sững sờ nhìn theo bàn tay của em gái mình trên eo chàng trai từ phía sau, đột nhiên trong lòng có chút chua xót, còn xuất hiện một cảm giác ghen tị khó hiểu, giống như cảm giác muốn kiểm soát em gái khi nhìn thấy em gái và một người đàn ông cư xử thân mật với nhau. Ngay khi suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu, anh lập tức lắc đầu để xua đuổi nó đi, thật là đáng sợ.

Nghĩ quá nhiều rồi!



Em gái anh là một ác ma, có lo lắng cũng là lo lắng cho chú thỏ nhỏ bên cạnh.

Vừa bước vào câu lạc bộ.

Có một người đi đến trước mặt khiến cả Vương Hành và Đao Tỉ ngạc nhiên.

Đối phương có tư cách vào đây.

Nhưng phong cách của anh ta trông rất lạc quẻ với chỗ này.

Nếu Vương Hành và những tên công tử ăn chơi trác táng này là những giáo trình tiêu cực trong miệng các bậc phụ huynh, thì đây là một ví dụ tích cực dùng để so sánh. Đứa con ưu tú của nhà hàng xóm mà tất cả các bậc ba mẹ đều khao khát có được để có thể khiến cho bọn họ nở mặt nở mày.

Lúc này.

Đứa con xuất sắc của nhà hàng xóm mở miệng: “Vương Nhĩ Ngọc, cô có thể đừng đi theo tôi ở tất cả mọi nơi không, thật sự rất phiền!”

Bầu không khí ngưng lại.

Đây giống như là cái tát vào mặt, Đao Tỉ chưa tức giận, Vương Hành đã nổi cáu.

Anh nhảy tới phía trước một bước, chỉ thẳng vào người đàn ông kia và chửi lớn: “Haha, Lý Ninh Viễn, cậu nghĩ mình là ai, tôi đưa em gái đến đây chơi, liên quan gì đến cậu? Đúng là tự mình đa tình, cậu mù rồi sao, không nhìn thấy còn có người bên cạnh em ấy hả? Mặt cậu lớn————như vậy sao?!” Anh vẽ một vòng tròn lớn vô cùng khoa trương.

Em gái ác ma có sợ không?

Đều là người nhà họ Vương , đánh vào mặt Vương Nhĩ Ngọc ở một nơi như vậy chính là đánh vào mặt người nhà họ Vương.



Cũng là gián tiếp đánh vào mặt Vương Hành!

Trong số những người ghét đám con nhà hàng xóm giỏi giang này, Vương Hành cực kỳ ghét Lý Ninh Viễn. Mà theo vị trí địa lý, đối phương thật sự là con của nhà bên cạnh, không chỉ khoảng cách gần, xui xẻo hơn là bọn họ còn bằng tuổi, từ khi còn nhỏ, hai người bọn họ đã là sự so sánh giữa một người ngoan ngoãn và một kẻ hư hỏng.

Khi những bậc phụ huynh dạy dỗ con cái đều sẽ kèm theo bọn họ.

Ví dụ: “Đừng bắt chước Vương Hành của nhà họ Vương như thế này như thế kia, phải học theo Lý Ninh Viễn nhà kế bên những cái gì. Không được phép chơi cùng đứa trẻ hư hỏng như Vương Hành, phải tiếp xúc với đứa trẻ giỏi giang như Lý Ninh Viễn nhiều hơn.”

Có rất nhiều những câu so sánh như vậy.

Kết thành một mối thù.

Cho dù là có được thông tin nên mới chạy theo anh ta tới đây hay thực sự vô tình gặp phải, nhưng bây giờ Vương Nhĩ Ngọc đã đưa bạn đến, Vương Hành phản bác lại Lý Ninh Viễn tự mình đa tình, khiến cho những lời nói như một đòn phủ đầu vừa nãy của anh ta trở nên vô cùng xấu hổ.

Người ngoài không biết giữa hai người có xích mích gì.

Trong mắt mọi người, Vương Nhĩ Ngọc đưa theo một món đồ xinh đẹp đến chơi, và lời mắng mỏ khó hiểu của Lý Ninh Viễn vừa rồi là không có căn cứ. Trong lòng anh ta cũng cảm thấy hơi mất mặt, vừa nãy đột nhiên anh ta nhìn thấy một người rất phiền phúc xuất hiện nên nhất thời có những lời nói bốc đồng. Bây giờ anh ta không muốn dây dưa gì với anh em nhà họ Vương, cũng không muốn đứng đây nói những chuyện vớ vẩn với họ để bị những người xung quanh chê cười.

Anh ta nói bằng giọng lạnh lùng: “Tránh ra!”

Vương Hành đứng chống nạnh như một con cua với dáng vẻ ‘tôi không nhường đường đó, cậu làm gì tôi’ rồi vênh mặt lên, khịt mũi nói: “Đúng là trò cười, dựa vào cái gì mà tôi phải nhường đường cho cậu? Có nhường cũng phải là cậu nhường cho thiếu gia đây."

Chỗ này là hành lang khi vừa bước qua cửa.