Chương 7: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Những người khác vẫn có thể ẩn náu trong ngôi đền của chính họ mà không cần ra ngoài, nhưng ngôi đền của anh ở ngay dưới con mắt của quỷ dữ. Trừ khi anh ngoan cố lựa chọn lang thang khắp nơi cả đời, đối với một thiếu gia ngậm thìa vàng để lớn lên thì đây là một cực hình không thể kiên trì nổi. Tuy nhiên, nếu không chịu được khổ cực, sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt có lẽ sẽ tăng gấp đôi của ác ma.

Sống tiếp, lại sống không bằng chết.

Vương Hành rút nửa bàn chân đã xỏ vào trong giày lại, quay đầu cười xấu hổ, nói: “Vừa nãy tín hiệu trong nhà không tốt, anh muốn ra bên ngoài gọi điện. Ý, bây giờ tín hiệu mạnh rồi này, hahaha.”

Diễn xuất rất tệ.

Nhưng ở đó không có ai vạch trần.

Kế hoạch nhỏ chết tiệt gì đó, vừa nãy anh định bỏ chạy. Nghĩ rằng sẽ đến nhà của người anh em nào đó hoặc là tự thuê phòng khách sạn để trốn vài ngày, sau đó đợi những suy nghĩ đột ngột của em gái tiêu tan anh mới trở về.

Đao Tử lại lộ ra ánh mắt chết chóc.

Cho đến khi những ý nghĩ bỏ trốn trong Vương Hành biến mất, anh run sợ ngồi bên cạnh những chiếc phi tiêu được cắm trên ghế sô pha gỗ và bắt đầu ngoan ngoãn gọi điện từng cuộc một, cô mới yên tâm quay người đi vào phòng đọc sách.

Vương Hành: ..”.”

Vẫn muốn chạy.

Nhưng lại hèn nhát, không dám chạy.

Có một đứa em gái ác ma, cô là vùng bóng tối tâm lý của người anh trai kém cỏi.

*



Vương Hành lái xe với tốc độ 16km/h.

Tốc độ chậm như ốc sên này có thể bóp chết một người có tâm hồn tự do bay lượn, như thói quen thì anh đã phóng như bay từ lâu rồi. Ở trong vùng này, cho dù anh có vượt đèn đỏ, cũng không có cảnh sát giao thông nào dám can thiệp tới. Trước đây, khi nổi hứng, bọn họ sẽ tổ chức một cuộc đua trên đường phố để xem kỹ thuật lái xe của ai tốt nhất, nhưng bây giờ anh ước mình có thể đi chậm hơn.

Còn cầu nguyện tốt nhất là tắc đường mãi mãi.

Nghĩ đến việc anh kéo tất cả anh em tốt của mình xuống nước, trong lòng cảm thấy vừa có chút bất an, lại có chút thoải mái, nhưng sau khi sự việc xảy ra, đoán rằng khi bị đánh một trận sẽ rất đau đớn. Tuy nhiên, phải từ bỏ những ngày tháng phong hoa tuyết nguyệt, anh không cam tâm, nhưng cũng không dám chống lại. Em gái anh không thể lúc nào cũng quản phần thân dưới của anh được, nếu anh chỉ vì một lần chơi bời mà khiến cho em gái nổi nóng, cô thực sự có thể làm những việc như hủy đi phần thân dưới của anh.

Trong suốt quãng đường đến nơi đã hẹn, Vương Hành luôn mang theo một mâu thuẫn khó xử giữa sự sảng khoái và cảm giác có lỗi.

Địa điểm tổ chức buổi tụ họp là một nhà câu lạc bộ tư nhân.

Đây là một câu lạc bộ riêng dành cho những đứa kẻ nhà giàu ăn chơi, cũng là nơi bọn họ thường đến. Mặc dù Vương Hành không cố ý mời bọn họ đến thẳng đây, nhưng có thể tìm thấy bóng dáng phần lớn những người anh em của anh ở chỗ này.

Đây là chốn tiên cảnh và nơi lý tưởng của đám công tử quần là áo lượt này.

Xuống xe.

Đao Tỉ quan sát xung quanh.

Bên trong không rõ, nhưng quy mô tổng thể của toà nhà phía bên ngoài không lớn lắm, biển hiệu cũng không sặc sỡ cầu kỳ mà ngược lại còn khá nghiêm túc. Nghe nói, phí tham gia câu lạc bộ hàng năm ở đây lên đến một triệu tệ, yêu cầu rất cao, ông chủ của câu lạc bộ này nói rằng có thể đáp ứng mọi yêu cầu của thành viên. Đây là nơi vui chơi giải trí tư nhân cao cấp dành cho giới nhà giàu.

Khi xuống xe đã có một vài người chờ sẵn ở ngoài cửa.

Bọn họ ăn mặc rất xinh đẹp, rực rỡ, hầu hết là phụ nữ. Mỗi khi cửa xe đến gần toà nhà câu lạc bộ được mở ra, những người đàn ông và phụ nữ trang điểm lộng lẫy, ăn mặc đẹp đẽ sẽ đứng sát bên thảm đỏ trông ngóng mong chờ. Không ai trong số những người này đủ điều kiện để vào trong tòa nhà, họ đang săn lùng bất cứ ai có thể đưa họ vào, với cái giá phải trả là dùng chính họ để làm mồi nhử.

Rìa của thảm đỏ là một ranh giới ngầm, không được mời sẽ không được phép tùy ý vượt qua.



Giải thích một cách thấp kém hơn.

Bọn họ giống như những món đồ đang đứng trên gian hàng và cố gắng thể hiện ra những điểm nổi bật của mình.

Ví dụ như bây giờ.

Lúc này, có một người đàn ông trẻ tuổi trông có vẻ là một tên nhà giàu ăn chơi ở trước mặt, vốn dĩ anh ta đang ôm một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt trong lòng, nhưng khi nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp hơn ở bên ngoài, anh ta liền vẫy tay. Người phụ nữ được chọn ngay lập tức chạy tới với một nụ cười rực rỡ, mà người phụ nữ ban đầu thậm chí còn không cau mày.

Những người khác chỉ có thể tiếc nuối đứng bên ngoài, tiếp tục chờ mục tiêu tiếp theo.

Vương Hành liếc nhìn một cái với vẻ thèm thuồng.

Thực ra, anh rất thích một cô gái có khuôn mặt trẻ trung và bộ ngực lớn, ăn mặc như một nữ sinh ở trong đó, nhưng anh không dám vươn tay ra vì có em gái ác ma bên cạnh. Chỉ đành ép buộc ánh mắt của mình nhìn sang nơi khác, mắt không thấy tim không đau.

Ánh mắt của Đao Tỉ rơi vào chàng trai duy nhất trong số những người phụ nữ ở bên ngoài.

Người dám đứng ở đây đều là người có nhan sắc.

Tất nhiên là vẻ bề ngoài của chàng trai đó rất ưa nhìn, ăn mặc phi giới tính. Anh ta trang điểm để làm cho khuôn mặt của mình bớt nam tính hơn so với những người đàn ông bình thường khác, nhưng cũng sẽ không nữ tính quá.

Tóm lại là vừa phù hợp với sở thích của gay, vừa có thể thu hút ánh nhìn của những người phụ nữ.

Câu lạc bộ này không chỉ dành cho đám đàn ông nhiều tiền ăn chơi, trong đó còn có một bộ phận nhỏ hội viên là thiên kim tiểu thư khá điên cuồng hoặc những người phụ nữ giàu có. Tất nhiên, một số người giàu sang quyền quý là bisεメual cũng là đối tượng được săn lùng.

“Anh, qua đây.”