Chương 6: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Ăn chơi cũng có tác dụng của ăn chơi.

Bọn họ có thể không có tài năng và học vấn mà chỉ biết ham vui, hưởng thụ cuộc sống, nhưng mục đích của Đao Tỉ không phải là dạy dỗ tất cả họ trở thành nhân tài. Cái mà cô nhắm vào là các thế lực đứng sau những kẻ ăn chơi này.

Con trai, cháu trai là nguồn sống của bà.

Những tên được chiều đến hư hỏng thường có chút địa vị ở trong nhà, thế hệ thứ hai như bọn họ dù không có tài năng trời sinh nhưng đổi lại có xuất phát điểm và tài nguyên cao hơn người bình thường. Việc lớn không thể trông chờ bọn họ mà chỉ có thể hy vọng vào ông trời, nếu như làm tốt những chuyện nhỏ thì cũng có thể làm được những việc lớn. Sức lực của cá nhân nhỏ bé, nhưng số nhiều có thể kết hợp thành năng lượng mạnh mẽ. Chỉ cần sức mạnh được sử dụng tốt, ngay cả một tên ăn chơi, đốn mạt cũng trở nên hữu ích.

Đao Tỉ nói thẳng: “Tối nay tổ chức một buổi tụ tập, gọi mọi người đến.”

Chỉ cần một tên công tử bột như Vương Hành muốn chơi, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày, mỗi ngày đều có những lý do mới mẻ khác nhau để tổ chức một buổi tụ tập ăn chơi. Tất nhiên, những cái cớ có thể khác nhau, nhưng cách chơi về cơ bản chỉ quanh quẩn vài kiểu.

Đây là mệnh lệnh.

Vương Hành muốn từ chối.

Tuy nhiên nhìn thấy Đao Tỉ đang giơ phi tiêu hướng tới nơi cô đang nhắm vào thì lập tức từ bỏ đấu tranh.

Ngoan ngoãn trả lời: “Được, em gái.”

Anh lập tức cúi đầu lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.

Đao Tỉ đứng dậy đi về phòng đọc sách.



Mặc dù cô đã xuyên qua nhiều thế giới và có rất nhiều phương án, kế hoạch, tuy rằng lịch sử phát triển của các thế giới đều giống nhau, nhưng vẫn có một số thay đổi nhỏ. Vừa mới đến thế giới này, cô vẫn không hiểu nhiều thứ, ký ức của Vương Nhĩ Ngọc vẫn còn một vài lỗ hổng, cô cần tìm kiếm thêm một chút thông tin để hỗ trợ mình.

Vương Hành nhón chân bước đi.

Đôi mắt nhìn thấy ánh sáng hy vọng, nhưng lúc này có tiếng thầm thì của ác quỷ truyền đến từ phía sau.

Em gái sinh đôi ác quỷ của anh dùng âm thanh ngọt ngào để nói ra những lời tàn khốc: “Em nghe nói mèo nhà lén lút đi lang thang trên đường sẽ dễ bị chết đói, anh nghĩ sao, anh trai?”

Vương Hành: ..”.”

Sẽ chết.

Đây là lời đe dọa lộ liễu!

Vương Nhĩ Ngọc đã bướng bỉnh từ bé, còn có một chút điên cuồng.

Còn nhớ lúc nhỏ, em gái anh rất thích búp bê Barbie, trong dịp Tết, trẻ con nhà họ hàng đến chơi liền muốn có một con. Khi những người lớn ở đó thấy vậy, họ thuận miệng nói rằng thích thì có thể cầm đi, đối với một nhà có thể mua được cả cái nhà máy đồ chơi, con búp bê đó chẳng qua chỉ là một món đồ chơi nhỏ, cứ tặng cho người khác, nếu con mình thích thì mua lại một cái là được.

Vương Nhĩ Ngọc không muốn cho.

Nhưng cô phải nghe lời.

Từ lúc còn rất nhỏ, cô đã biết rằng một đứa trẻ ngoan ngoãn mới có được sự yêu thích của ba mẹ.

Ngoài mặt, cô hào phóng tặng đồ chơi cho đứa bé đó và nhận được sự khen ngợi của tất cả người lớn trong nhà, sau đó cô tránh khỏi ánh mắt của người lớn và dẫn đứa bé đó về phòng của mình, nói rằng muốn chia sẻ những món đồ chơi khác. Khi đó, ba mẹ bảo Vương Hành đi gọi em gái đến ăn cơm, anh đã tận mắt nhìn thấy một cảnh tượng mà cho đến tận bây giờ anh vẫn chưa thể quên.



Lúc đó, Vương Nhĩ Ngọc đã giẫm chết con chuột hamster mà cô nuôi trước mặt đứa bé đó.

Sau đó cười và nói với đứa bé giành đồ chơi của cô: “Con hamster này rất hư, nó cướp đi hạt dẻ mà em thích nhất, đây là sự trừng phạt.” Rõ ràng là cô đã tự đút hạt dẻ cho chuột hamster ăn.

Máu tươi đã dọa đứa bé đó, cũng dọa sợ Vương Hành.

Đương nhiên đứa bé không dám đòi món đồ chơi mà nó vừa lấy được nữa. Nó sợ bản thân cũng bị giẫm chết, đồng thời, vì trong lòng đã nảy sinh nỗi sợ hãi nên nó cũng xem những món đồ chơi mà nó mang đến như cống phẩm để đưa hết cho em gái ác quỷ.

Sau chuyện đó, Vương Hành đã nhìn thấy món đồ chơi nằm trong thùng rác.

Tò mò hỏi một câu.

Vương Nhĩ Ngọc nói: “Rác nên vứt ở trong thùng rác.”

Lúc đó, bị em gái nhìn với ánh mắt như đang nhìn thứ rác rưởi.

Vương Hành vô cùng sợ cô.

Sợ một ngày nào đó em gái thực sự sẽ xé nát anh và vứt vào trong thùng rác.

Sau đó, một người cô trong nhà họ Phương đề nghị đưa Vương Nhĩ Ngọc ra nước ngoài để bồi dưỡng thêm, ba Vương không thích con gái ngày càng giống tính cách và tướng mạo của ba nên đã gói ghém và gửi cô qua đó. Vương Hành bỗng nhiên trở nên vui vẻ khi không có sự đàn áp của em gái mình, thậm chí còn ngang ngược hơn vì lúc trước đã bị đè nén rất lâu.

Trước hết không nói đến những nhân quả này.