Chương 5: Anh Trai “Trời Lạnh Rồi, Nhà Họ Vương Phá Sản Thôi”

Người không thông minh như anh luôn chủ động nhảy xuống cái hố do em gái mình đào một cách ngu ngốc mà không cần người khác đẩy. Sau đó, em gái có được những gì cô muốn, nhưng anh phải nhận lỗi thay và bị ba mẹ đánh đòn.

Hơn nữa nói ra cũng không có ai tin.

“Vương Hành.”

Vương Hành khẽ run rồi lớn giọng đáp: “Có!”

Em gái ghét sự ngu ngốc của anh.

Từ lúc sáu tuổi không còn gọi anh là anh nữa.

Đao Tỉ thấy anh đã hoàn hồn, nói tiếp chủ đề vừa nãy: “Em sẽ nói chuyện với ba về mục tiêu nhỏ là leo lên vị trí đầu danh sách của Forbes sau, còn về mục tiêu nhỏ của anh... "

Vương Hành: “!!!”

Bây giờ khi nghe thấy ba từ "mục tiêu nhỏ", trái tim anh liền run lên.

Có phải là em gái anh đã có một sự hiểu lầm lớn nào đó về từ "nhỏ" không?

‘Lớn’ của cô là dùng dải ngân hà để so sánh sao?

Đao Tỉ đang khiến cho Vương Hành thấp thỏm lo âu, cô tiếp tục nói: "Từ hôm nay trở đi, anh phải cắt đứt liên lạc với đám bạn xấu của mình, tiết chế bản thân và quên đi hồng trần, sau đó chăm chỉ làm việc trong công ty của ba."

Vương Hành ngây người ra.

Muốn một kẻ ăn chơi, ngoài ăn ra không muốn làm gì cả tiến bộ hơn.

Nghe xem, người ta có nói gì không?

Hơn nữa, còn phải rời xa những tháng phong hoa tuyết nguyệt, Vương Hành giả vờ bạo dạn nói lớn: "Em gái, Vương Nhĩ Ngọc, mục tiêu nhỏ của em chính là gϊếŧ anh, hay là em thẳng tay gϊếŧ anh thì sẽ đau kh..."

Phập!

Vương Hành bị dọa đến nỗi im bặt.

Ong...

Có một chiếc phi tiêu cắm vào giữa hai chân anh.



Lúc này vẫn còn âm thanh vọng lại.

Đao Tỉ vừa nhìn thấy cái này dưới bàn cà phê, liền lấy ra một cái từ trong hộp, phóng qua.

Vung tay.

Chính giữa hồng tâm.

Phập phập phập.

Âm thanh trúng mục tiêu liên tục càng làm cho Vương Hành cứng đờ.

Bây giờ anh chính là tấm bia bằng thịt.

Đao Tỉ đang phóng phi tiêu men theo đùi anh.

Phi tiêu là một món đồ chơi mà thỉnh thoảng Vương Hành nổi hứng mua về, bia ném là một vật trang trí nghệ thuật làm bằng rơm trong phòng khách. Mới hai ngày trước, anh còn hăng hái ném phi tiêu vào người rơm như ném kẻ thù để mua vui. Số phận của con người thay đổi không ngừng, bây giờ anh đã gặp phải báo ứng.

Vương Hành run rẩy: “Em gái, vì tương lai của nhà họ Vương chúng ta, em chậm lại một chút.”

Anh thực sự không dám chạy.

Vương Nhĩ Ngọc đã rất bướng bỉnh từ khi còn nhỏ và cô có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Lỡ như chọc giận cô, dựa vào kĩ năng bách phát bách trúng đó, muốn khiến cho em trai nhỏ của anh từ nay phải tiết chế ham muốn, quên hết những điều phàm tục thì cũng không có gì là khó, đặc biệt là anh không muốn đặt cược xem tốc độ của ai nhanh hơn.

Đao Tỉ mỉm cười hiền lành.

Nhưng những lời cô nói ra lại không hiền lành chút nào, cô liên tục dùng giọng điệu uể oải đó chậm rãi nói: “Ba đang ở tuổi trung niên và vẫn có thể sinh con, theo em được biết thì ba có một đứa con riêng ở bên ngoài. Cho dù cái thứ đó của anh tàn phế thì cũng không thể đoạn tử tuyệt tôn nhà họ Vương được, hơn nữa chỉ ảnh hưởng đến việc chơi bời vui vẻ của anh, bây giờ kỹ thuật phát triển, muốn có con cũng có thể làm thụ tinh ống nghiệm.

Cô nhấn mạnh: “Yên tâm, tàn phế rồi vẫn có thể giữ lại đời sau.”

Đao Tỉ chớp mắt, bỗng nhiên chuyển sang dùng giọng điệu nũng nịu của con gái, nói: “Em lao tâm khổ tứ đều là vì suy nghĩ cho tương lai và tiền đồ của nhà họ Vương chúng ta, anh, chẳng lẽ anh không cảm động sao?”

Vương Hành: ..”.”

Không cảm động, cũng không dám động!

Anh liếʍ môi dưới trong vô thức vì cổ họng khô khốc.

Vương Hoành đấu tranh trong lòng, không được, không thể vì bị ép mà đồng ý được. Theo kinh nghiệm bị gài bẫy năm xưa, chỉ cần anh gật đầu lên núi thì sau này, anh sẽ không thể làm chủ được hướng đi của sự việc.



Trong trường hợp trên núi có hổ...

Chống lại.

Lấy khí phách đàn ông của mày ra.

Mày có thể!

Sau khi tự cổ vũ bản thân, Vương Hành ngẩng đầu: “Cái đó, em gái...”

Đao Tỉ cười nhẹ: “Ừ?”

Vương Hành: ..”.”

Áp lực quá lớn, chống không nổi.

Vẻ mặt Vương Hành như đưa đám, giống như đang cầu xin: “Em gái, coi như anh xin em, tha cho anh đi. Hay là, em giúp ba hoàn thành mục tiêu nhỏ của ông ấy trước, sau đó tới... giúp anh?”

Không muốn chết một mình.

Ba.

Vì hạnh phúc của con trai, ba hy sinh một chút đi!

Đao Tỉ chơi với chiếc phi tiêu cuối cùng: “Nếu như anh không tình nguyện như thế, vậy thì...”

Vương Hành kỳ vọng nhìn về phía em gái anh.

Hy vọng có thể nghe thấy giọng nói của thiên sứ trong cái miệng nhỏ đáng yêu kia.

Đao Tỉ nói bằng giọng của thiên sứ: “Cho anh ba sự lựa chọn, một là em giúp anh đoạn tuyệt hồng trần. Hai là anh cắt đứt mối quan hệ với bọn họ. Ba là bọn anh phải hoàn thành mục tiêu nhỏ này cùng nhau. Thời gian suy nghĩ là ba giây...”

“Ba, hai...”

Vương Hành hét lớn: “Ba!”

Xin lỗi anh em, tôi không muốn chết một mình.

Nếu vẫn phải chết, vậy thì chết cùng nhau!