Chương 4: Anh Trai “Trời Lạnh Rồi, Nhà Họ Vương Phá Sản Thôi”

Sau đó Đao Tỉ đã hiểu rồi.

Cô sống tốt đẹp là tiền đề, cùng lúc đó phải giúp gia đình mà cô thuộc về trải qua cuộc sống hạnh phúc. Bản thân Đao Tỉ và bọn họ không có mối quan hệ gì, nhưng thân thể mà cô chiếm giữ lại là người một nhà, có quan hệ huyết thống và sự gắt kết chặt chẽ với bọn họ.

Cho dù không cùng thuyền cũng cùng nhánh.

Hạnh phúc của người nhà nguyên thân cũng là một điểm đánh giá ngầm.

Ban đầu, cô chỉ quan tâm đến cuộc sống vui vẻ của bản thân mà xem nhẹ yếu tố gia đình. Đối với Đao Tỉ, những người thân ở mỗi thế giới đều không phải là người thân thật sự của cô và là ngôi nhà khiến cô có cảm giác an toàn, ngoài ra cô còn tin rằng thế giới là một trò chơi trực tuyến có thật với quy mô khổng lồ nên cô chỉ quan tâm đến việc tích lũy kinh nghiệm cho riêng mình để tăng cấp mà xem nhẹ những chuyện khác khác.

Cảm giác vượt trội và kiêu ngạo này đã làm mờ mắt cô.

Con đường phía trước đã sai ngay từ đầu.

Sau đó, cô đã thay đổi chiến lược và làm một thí nghiệm nhỏ, ngừng học tập và chỉ sử dụng kiến thức tích lũy được ở các thế giới trước để làm các việc khác. Thời gian rảnh rỗi sẽ quan tâm đến từng người trong gia đình. Cô tiêu tốn nhiều tâm tư để cố gắng hòa giải mối quan hệ lạnh nhạt của ba mẹ mình, khiến những người anh trai ăn không ngồi rồi trở nên có ích hơn. Cuối cùng, cô đạt được điểm A hiếm có.

Vậy nên.

Việc ưu tiên hàng đầu trước mắt của Đao Tỉ là tháo gỡ toàn bộ số bom được cất giấu trong nhà họ Vương.

Bằng cách này, cô có thể tiến về phía trước mà không cần lo lắng.



Yếu tố đầu tiên là dập tắt tất cả những ngòi nổ đáng lo ngại trong cả gia đình, sau đó tiến thêm một bước ‘cải tà quy chính". Bằng cách này, dù họ có qua lại với nhân vật chính thì cũng chỉ là quan hệ hữu nghị, chỉ cần không phải là quan hệ thù địch thì không cần lo lắng bị dùng làm công cụ làm màu trong một phút vì thời tiết lạnh, mà sẽ hoàn toàn kết thúc.

Đao Tỉ nhìn chằm chằm vào mắt của Vương Hành.

Cô mở to mắt, đồng tử rất lớn, màu mắt vẫn hoàn toàn là màu đen.

Chỉ cần nhìn chằm chằm vào người khác với khuôn mặt không biểu cảm liền có thể khiến trong lòng họ cảm thấy áp lực. Hơn nữa, Đao Tỉ đã trải qua mấy thế giới, đặc biệt là khí chất tích lũy trong hoàng gia thời phong kiến không phải thứ mà một người giàu có, quần áo là lượt bình thường như Vương Hành có thể chống lại được.

Không gian bỗng chốc ngừng lại.

Đao Tỉ nhìn chằm chằm Vương Hành đến khi toàn thân anh cứng đờ, da đầu ngứa ngáy, cô mới thỏa mãn thu khí thế của mình lại, chậm rãi nói: "Mục tiêu nhỏ là leo lên vị trí số một của Forbes có thể giao cho ba hoàn thành.”

Vương Hành không dám cãi lại: ..”."

Em gái.

Em chắc canh đây là một kế hoạch nhỏ sao?

Ba Vương có nằm mơ cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Vương Hành không dám ngang ngược trước khí thế mạnh mẽ đột nhiên bùng phát của em gái, anh chỉ dám than thở trong lòng, ngoài mặt lại gật đầu lia lịa: “Ồ.” Vẻ mặt cũng rất ngoan ngoãn nghe lời.



Tóm lại, kế hoạch nhỏ vừa nghe đã thấy không đáng tin này không phải anh thực hiện là được!

Vương Hành không có lý tưởng lớn nào.

Anh cho rằng làm một kẻ quần áo là lượt, thỏa sức ăn chơi khá tốt. Trong tương lai, sau khi thừa kế công ty của gia đình, anh sẽ giao lại cho một nhà hoạch định tài chính chuyên nghiệp quản lý, lợi nhuận từ cổ tức cũng đủ để anh an nhàn hưởng thụ cuộc sống. Nếu chuyện này không thành, cùng lắm là sinh con sớm hơn để giảm bớt áp lực, ba Vương vẫn còn thời gian để khiến cháu trai của mình trở thành nhân tài.

Vô cùng hoàn hảo!

Sau khi Đao Tỉ nghe xong, cô lại nhìn chằm chằm anh bằng đôi mắt chết chóc.

Vừa nãy Vương Hành đã bất cẩn để lộ toàn bộ suy nghĩ cất giấu trong lòng.

Đột nhiên cảm thấy da đầu ngứa ran.

Tâm trí anh như bị dội thẳng một gáo nước lạnh trong ngày đông, khiến anh giật mình một cái, vô thức thẳng lưng và ngồi ngay ngắn lại. Lúc nhỏ, rất nhiều người nói rằng em gái mình trông giống như người ông ngoại đã khuất, rõ ràng là một cô bé xinh đẹp, đáng yêu nhưng lại vô cùng oai nghiêm. Từ nhỏ Vương Hành đã rất sợ em gái, sau này khi em gái mình chọn ra nước ngoài du học, anh mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học lại chọn về nước học nghiên cứu sinh một cách khó hiểu.

Gần đây, vì bận rộn nên không tiếp xúc nhiều, Vương Hành cho rằng anh đã thoát khỏi cảm giác bị áp bức bởi em gái mình. Bây giờ nhìn vào đôi mắt sâu không không thấy đáy ấy, anh nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị em gái chi phối một lần nữa.

Lúc nhỏ anh luôn bị em gái tính kế.