Chương 46: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên gay gắt đối chọi.

Tuy rằng Đao Tỉ còn chưa nói hết câu, nhưng Lý Ninh Viễn cũng không phải ngu ngốc. Đao Tỉ bày ra một bộ thần thái cao ngạo chỉ vào mặt đất, rõ ràng là bảo anh ta quỳ xuống cầu xin đối phương cùng anh ta kết giao, cô mới có thể đồng ý.

Không.

Có lẽ còn không nhất định sẽ đồng ý.

Lý Ninh Viễn theo bản năng hỏi ngược lại: "Cô bị điên rồi sao?!”

Đao Tỉ vẫy tay.

Nhân viên phục vụ đứng gần đó lập tức dùng một loại bước đi rất nhanh nhưng không thất lễ đi tới, trên mặt cô ta mang theo nụ cười chuyên nghiệp hoàn mỹ, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi: "Thưa cô, xin hỏi cô còn cần gì nữa không?”

Đao Tỉ chỉ vào những món ăn trước mặt.

Nói: "Đem tất cả những món này mang xuống đi, thay đổi phần ăn A cho tôi.”

Nữ phục vụ nghe vậy có chút sững sờ.

Cô ta nhìn những món ăn trên bàn, muốn bỏ đi chính là phần ăn A, gọi lại vẫn là phần ăn A, hơn nữa món ăn trên bàn cũng không hề có dấu vết động đũa. Tuy nhiên, trình độ chuyên môn của cô ta rất tốt, khuôn mặt của cô ta vẫn mỉm cười thoải mái và gật đầu: "Được, thưa cô, tôi sẽ thay đổi phần ăn A ngay ạ.”

Sau đó tay chân lưu loát bưng đi bữa ăn.



Vừa rồi không để ý đến hành động của anh ta, còn có hành vi lui món ăn sau đó lại gọi những món y hệt này làm cho trong lòng Lý Ninh Viễn có cảm giác rất tức giận, sắc mặt anh ta ngay lập tức đen tái, giọng điệu mang theo tức giận chất vấn nói: "Cô có ý gì!”

Những món ăn ban đầu chính là anh ta tự quyết định gọi.

Nếu đối phương có thứ gì ăn kiêng, không thích ăn hoặc là bởi vì món ăn lạnh muốn một lần nữa đổi mới còn có thể hiểu được, nhưng những món này nhân viên phục vụ vừa bưng lên bàn cô đã yêu cầu đổi lại một phần ăn giống y hệt, đây rõ ràng chính là vả vào mặt anh ta.

Đao Tỉ lại không trả lời anh ta mà nói: "Tôi là Vương Nhĩ Ngọc.”

Lý Ninh Viễn nhíu mày nắm tay.

Nếu như anh ta không chịu buông tha, tiếp tục so đo nhằm vào chuyện cô đổi đồ ăn, ngược lại có vẻ anh ta rất mất phong độ lại còn bụng dạ hẹp hòi. Nếu là trước kia có phụ nữ dám không cho anh ta mặt mũi như vậy, anh ta không đánh người cũng đã sớm mặc kệ bỏ đi, chỉ là hiện tại mục đích của anh ta còn chưa đạt được, chỉ có thể đem sự tức giận đè ở trong bụng, trong lòng tự cảnh cáo mình phải kiềm chế.

Phần ăn mới được đưa lên rất nhanh.

Những món ăn được đưa lên một lần nữa cũng không có biến hóa gì khác so với với phần ăn vừa mang xuống, chẳng qua vị trí bày biện trên bàn có sự khác nhau so với lúc trước, hoa văn trang trí trên bít tết cũng không giống miếng bít tết vừa rồi. Rất hiển nhiên chất lượng phục vụ của nhà hàng này không tệ, cũng không có việc làm ăn gian dối đem cái cũ xuống rồi lại vụиɠ ŧяộʍ bưng lên.

Đao Tỉ chậm rãi cắt một miếng đưa vào miệng.

Hương vị rất tuyệt vời.

Xứng đáng với ba sao mà Michelin cho điểm.



Đao Tỉ không hề bởi vì ghê tởm Lý Ninh Viễn mà không muốn ăn, trước khi đáp ứng đi ra gặp mặt đối phương cô còn chưa kịp ăn cơm. Tuy rằng người ngồi cùng trước mặt vừa ngạo mạn vừa đáng ghét, nhưng cũng không cần thiết từ chối không ăn thức ăn rất ngon miệng trước mắt.

Khi bữa ăn sắp kết thúc.

Lý Ninh Viễn trong lòng còn có việc cầu xin nên thiếu kiên nhẫn.

Anh ta nhìn thẳng vào Đao Tỉ và chất vấn: "Cô rốt cuộc muốn thế nào!”

Trong giọng nói mang theo một chút không kiên nhẫn cùng thúc ép, nếu như nhìn kỹ còn có thể từ trong ánh mắt anh ta quan sát được một ít vẻ ủy khuất.

Đao Tỉ cười nhạo ra tiếng: "A. “

Cô giật giật ngón tay, xoay con dao cầm trong tay thành một vòng xinh đẹp, cười như không cười nói: "Lời này của anh rất buồn cười. Rõ ràng là anh cố ý hẹn tôi tới nói có chuyện bàn bạc, giờ lại quay qua hỏi tôi muốn thế nào?”

Lý Ninh Viễn sững sờ.

Phải.

Là anh ta chủ động hẹn cô ra ngoài.

Anh ta há miệng muốn nói cái gì để hy vọng lấy lại một chút tôn nghiêm, lại bị vẻ mặt hàm chứa sự cười nhạo của Đao Tỉ khiến cho theo bản năng mà dời đi tầm mắt. Qua một đoạn lời nói như vậy những lời anh ta muốn nói lại phải nuốt xuống, anh ta cúi đầu, rơi vào trầm mặc.

Vương Nhĩ Ngọc thay đổi.