Chương 45: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Ghét bỏ bà ấy ở trên giường không đủ lả lơi, không thú vị còn từ chối phối hợp, cùng bà ấy tạo người thật sự vô cùng nghẹn khuất.

Vì không muốn về sau phải phiền toái thêm nữa liền đồng ý.

Chỉ là hy vọng của Triệu Tâm việc Phương Nam sinh con gái thất bại rồi.

Đương nhiên bà ta cũng không muốn phá thai, bụng đã to như vậy, phá thai có khi sẽ làm tổn hại thân thể thậm chí có khả năng sẽ không thể sinh được nữa. Đứa con chính là lợi thế của bà ta, thật vất vả mới có thể mang thai bà ta sao nỡ phá bỏ, vì thế sau đó bà ta uống thuốc thúc dục sinh con mới để có thể sớm sinh ra Vương Hằng.

Sinh đều đã sinh ra nên chỉ có thể nuôi.

Về sau lại là có con gái.

Con ngoài giá thú chỉ cần tồn tại, một đứa cũng không khác gì một trăm đứa.

Ngoài ra.

Cái tên của Vương Hằng thật ra cũng không phải Vương Gia Phái đối với anh ta có kì vọng cao, hy vọng anh ta kế thừa công ty, mà chỉ là Triệu Tâm dụ dỗ lấy tên đó ở trên giường.

Cùng thế hệ với Vương Hành con trai được đặt tên là theo chữ Hành, Triệu Tâm lúc ấy có dụng ý khác nói không thể quang minh chính đại dùng tên theo thứ tự anh em, chỉ có thể dùng tên cùng âm với tên công ty để kỷ niệm một chút. Lúc ấy thần trí của Vương Gia Phái còn đắm chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ, đầu óc trống rỗng đến tên của con trai ruột thịt cũng quên, liền không do dự đồng ý.

Suy nghĩ thu hồi.

Triệu Tâm nhìn đồng hồ, tính thời gian cũng sắp đến giờ.

*Loảng xoảng.

Triệu Tâm quay đầu lại nhìn phát hiện người đóng sầm cửa mà vào chính là con trai bà ta, nhíu mày: "A Hằng, giờ này con không ở công ty chăm chỉ đi làm lại chạy về nhà làm gì?



Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt, nếu ba con không hài lòng với con...”

Vương Hằng nghe đến đây càng thêm tức giận.

Anh ta giơ chân lên đá vào thùng rác trong phòng khách.

Giọng nói đầy tức giận: "Đã không hài lòng rồi!”

Vương Gia Phái nhiều lần cảnh cáo bọn họ tạm thời yên tĩnh không nên gây chuyện là điều dễ hiểu, dù sao trước mặt vợ hợp pháp để lộ chuyện nɠɵạı ŧìиɧ có con riêng, không đủ khả năng cứng đối cứng thì cũng chỉ có thể tạm thời nhường nhịn. Nhưng làm cho anh ta cảm thấy thất vọng, buồn bã cùng với bất an chính là ánh mắt lạnh nhạt vô tình của Vương Gia Phái lúc cuối cùng khi nhìn cảnh cáo anh ta.

Không cần nói rõ Vương Hằng cũng biết.

Cái gì mà ba yêu con nhất, loại ý nghĩ mà Triệu Tâm dùng để tự thôi miên và ám chỉ này chỉ có khi còn bé anh ta sẽ tin tưởng, còn khi đã dần trưởng thành, ở chung lâu rồi liền nhận ra bản chất con người của Vương Gia Phái. Có xuất thân là đứa con ngoài giá thú khiến anh ta từ nhỏ đã học được cách đoán tâm lý người khác để từ đó cẩn thận lấy lòng, kỹ năng xem mặt đoán ý đã sớm nhuần nhuyễn hòa vào xương tủy.

Vương Gia Phái có sự không hài lòng với anh ta.

Bởi vì sự tồn tại của đứa con riêng là anh ta đã cản trở đến lợi ích của Vương Gia Phái.

Vẻ mặt Triệu Tâm ngay lập tức thay đổi, vội vàng dò hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?!”

Buổi sáng mọi chuyện vẫn tốt cơ mà!

Trên đường từ công ty về nhà sự căm giận của Vương Hằng cũng đã giảm bớt, không sai biệt lắm đã bình tĩnh trở lại , vừa rồi cũng chỉ là phát tiết sự tức giận còn xót lại. Anh ta cũng biết hiện tại không phải lúc hành động theo cảm tính, ở nhà làm ầm ĩ ức hϊếp người nhà cũng không thể làm cho Vương Gia Phái thay đổi quyết định. Bây giờ là thời khắc nguy cơ của một nhà ba người bọn họ, phải nhân lúc còn sớm dập tắt những mối nguy hiểm tiềm ẩn .

Một phen giải thích.

Triệu Tâm nhíu mày, lâm vào trầm tư.



Thật lâu sau.

Ánh mắt bà ta mang theo hung ác, giọng nói lạnh lùng: "Bây giờ thật sự là lúc bọn họ chết chúng ta sống.”

Phục vụ đối phương hơn 20 năm.

Triệu Tâm quá hiểu Vương Gia Phái là người như thế nào.

Trước khi để bản thân bị vứt bỏ ...

* Phía bên kia.

Đao Tỉ nhướng mày: "Hẹn tôi có chuyện gì?”

Lý Ninh Viễn hơi nâng cằm lên, vẻ mặt kiêu ngạo nói: "Nếu cô đã kiên trì theo đuổi tôi nhiều năm như vậy, rất có thành ý, tôi đồng ý hẹn hò cùng với cô." Cả người từ trên xuống dưới đều tản ra hơi thở "đây là vinh hạnh của cô, còn không nhanh chóng dập đầu cảm ơn".

Đao Tỉ: "...”

Ha hả.

Phiên bản nam chính chưa qua sự dạy dỗ của nữ chính, toàn thân đầy mùi tự kỉ không thể cứu chữa!

Đao Tỉ vẫn giữ một nụ cười lịch sự.

"Cũng không phải không thể, nếu như anh...”

Cô chỉ xuống mặt đất.