Chương 47: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Kỳ thật ngày đó khi gặp nhau ở câu lạc bộ, anh ta đã cảm giác được Vương Nhĩ Ngọc có một chút biến hóa so với lúc trước, chỉ là đối phương đối với anh ta mà nói cũng chỉ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao, thậm chí là chán ghét đến mức ước gì cô có thể vĩnh viễn biến mất thì quá tốt. Cô vì cái gì mà thay đổi, thay đổi lớn bao nhiêu, biến thành bộ dáng gì cũng không liên quan đến anh ta.

Chỉ là không nghĩ tới vả mặt đến nhanh như vậy.

Lúc trước ở Mỹ, Vương Nhĩ Ngọc từng nói trong tay cô có một hạng mục nghiên cứu đã hoàn thiện muốn cùng anh ta hợp tác (Vương Nhĩ Ngọc dùng tiền mua đứt bằng sáng chế của người khác), chỉ là lúc ấy nghiên cứu của Lý Ninh Viễn cũng có đột phá rất lớn, khi đó anh ta vô cùng tự tin với năng lực của bản thân nên căn bản không quan tâm hạng mục trong tay Vương Nhĩ Ngọc.

Liền trực tiếp cự tuyệt tại chỗ.

Những lời từ chối liền không cần nói cụ thể.

Dù sao cũng là những lời rất vô tình, làm mất mặt mũi của người khác.

Nhớ tới Bạch Thuật ngại với tình cảm bạn bè nên trong lúc chỉ có hai người lén tiết lộ cho anh ta một bộ phận tình báo về trí tuệ nhân tạo, ánh mắt Lý Ninh Viễn liền tối tăm không rõ. Tin tức này anh ta rất sớm đã biết, Bạch Thuật nói cho cùng cũng là thương nhân nên sẽ không nhường ra lợi ích của mình, có thể tiết lộ một chút tin tức để cho anh ta đi tranh thủ đã không tồi rồi.

Nhưng là vì sĩ diện nên anh ta vẫn không thể tìm tới Đao Tỉ để hợp tác.

Bạch Thuật thông báo cho anh ta vào buổi sáng.

Đao Tỉ đã nộp đơn xin thành công tất cả bằng sáng chế của dự án trí tuệ nhân tạo, một số việc vặt giai đoạn đầu cần chuẩn bị cũng đã làm xong, tuần sau sẽ chính thức tuyên truyền với bên ngoài và công bố thành phẩm. Anh ta đã không còn thời gian dư thừa để suy nghĩ chuyện mặt mũi và lòng tự trọng của mình, cho nên hôm nay mới chủ động hẹn người đi ra ngoài nói chuyện.

Lý Ninh Viễn nắm chặt nắm đấm.

Móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay nhưng anh ta lại không hề cảm thấy đau đớn.



Nếu lúc trước anh ta gật đầu.

Dựa theo thái độ si mê của Vương Nhĩ Ngọc đối với anh ta lúc ấy, nói không chừng sẽ hai tay dâng lên dự án trí tuệ nhân tạo này.

Không.

Là chắc chắn sẽ.

Dù sao Vương Nhĩ Ngọc lúc ấy chỉ cần anh ta cho cô một chút vẻ mặt tốt, hoặc chỉ cần cho cô một ánh mắt nhìn thẳng cô đều sẽ cảm thấy mừng rỡ như điên. Lúc đó tình cảm của đối phương dành cho anh ta là trần trụi và nóng bỏng, chưa bao giờ che giấu.

Còn nhớ lúc đó Vương Nhĩ Ngọc từng tặng cho anh ta một món quà.

Anh ta lúc đó đã làm gì?

Hình như là trực tiếp vứt ở trong thùng rác bên đường, nghĩ đến thứ kia hẳn là trí tuệ nhân tạo mà hiện tại anh ta cực lực muốn có được. Nghĩ lại cũng thật châm chọc, thứ từng bị anh ta không chút lưu luyến vứt bỏ hiện tại lại là trân bảo hiếm có anh ta muốn mà không được, lúc này hồi tưởng lại quả thực giống... Chính là bản thân có mắt không tròng.

Anh ta có hối hận không?

Đương nhiên hối hận.

Nhưng mà lòng kiêu ngạo của anh ta không cho phép anh ta đem sự hối hận này nói ra khỏi miệng, lòng tự trọng của anh ta cũng không cho phép anh ta vì thế mà cong lưng cầu xin sự tha thứ.



Lý Ninh Viễn há miệng lại khép lại.

Những lời chân chính trong lòng vẫn không thể nói nên lời.

Hôm nay anh ta hẹn Vương Nhĩ Ngọc đi ra ngoài và đưa ra ý định hẹn hò cũng không phải là muốn lấy lý do yêu đương để nuốt thành quả của cô, điểm mấu chốt và đạo đức của anh ta cũng không cho phép anh ta làm như vậy. Hẹn hò chỉ là một cái mở đầu, lợi ích và vinh dự mà đối phương xứng đáng nhận được, anh ta một phần cũng sẽ không ham, sở dĩ vòng quanh một khúc cua lớn như vậy chỉ là muốn tìm kiếm một cơ hội hợp tác và có thể làm cho anh ta không cần quá mất mặt mũi mà thôi.

Quả nhiên.

Anh ta nghĩ mọi chuyện quá đơn giản rồi.

Lúc Lý Ninh Viễn đang trầm tư im lặng, Đao Tỉ khoái trá dùng xong bữa trưa, cô buông dao và nĩa xuống, rút ra một tờ khăn ăn lau khóe miệng. Nhìn đồng hồ trên cổ tay đứng dậy nói: "Xin lỗi Lý tổng, tôi có việc phải đi trước.”

Lý Ninh Viễn theo bản năng giữ lại: "Cô...”

Tôi có thể hợp tác với cô không?

Những lời này vẫn là không có mặt mũi để nói ra.

Mắt thấy Đao Tỉ chỉ cần hai bước nữa là sẽ rời khỏi phòng, bọn họ hiện tại đã ở tình trạng nửa trở mặt, lần này không nói lần sau càng khó mở miệng hơn.

Lý Ninh Viễn cắn răng há miệng nói: "Tôi muốn cùng cô...”

Đao Tỉ nghe vậy dừng bước xoay người.