Chương 39: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Dù sao anh trai dù vô dụng cũng mang danh ở bên ngoài là người thừa kế Vương gia, là chỗ dựa của cô. Vương gia trọng nam khinh nữ, bọn họ có thể cung cấp đồ dùng xa xỉ nuông chiều con gái, nhưng ở tình huống có con trai thì sẽ không suy nghĩ đến việc cho con gái quyền thừa kế.

Ánh mắt Phương Nam sáng lên.

Bà ấy căn bản không đem lời nói trước đó của Đao Tỉ bỏ vào trong đầu, cũng không chú ý vì sao để con trai tiến tới lại muốn mở cho anh xưởng đồ chơi, loại công việc nghe có vẻ sẽ càng khiến Vương Hành ham chơi không làm việc đàng hoàng. Trong đầu mẹ Vương lúc này chỉ tràn đầy vẻ ngoài huyễn khốc của con robot nữ.

Mà bà ấy có thể: "Có thể mặc cùng một kiểu dáng trang phục?”

Lời nói ra khỏi miệng mới cảm thấy xấu hổ.

Đao Tỉ gật đầu: "Ừm.”

Hóa ra còn có sở thích che dấu là coser.

Phương Nam cảm thấy bản thân đã bộc lộ sở thích trong lòng ra trước mặt con gái, quá không biết xấu hổ. Bà ấy vội vàng cúi đầu nhìn món đồ chơi trong tay giả vờ nghiên cứu hoa văn trên đó. Bà ấy không chú ý tới độ cong khóe miệng mình chưa từng rơi xuống, cảm giác lo lắng trong lòng khi không biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì cũng giảm đi rất nhiều.

Bên môi Đao Tỉ cũng gợi lên một chút độ cong nhỏ.

Phương Nam tuy nói là mẹ của hai đứa trẻ hơn hai mươi tuổi, kì thực nội tâm vẫn rất trẻ con. Các phương diện dù sở thích hay suy nghĩ của Vương Hành thật sự rất giống bà ấy, hành động nhìn thì giống như một người trưởng thành, trong ăn uống vui chơi các hoạt động liên quan hưởng thụ thì so với ai đề chơi một cách hăng say hơn, điên cuồng hơn, nhưng khi cho anh một món đồ chơi là lại có thể một mình vui vẻ chơi thật lâu.

Ví dụ như khi Đao Tỉ làm việc cả buổi chiều, Vương Hành có thể một mình chơi robot xạ thủ hàng tiếng đồng hồ mà không cảm thấy nhàm chán. Giống như một con mèo, cho nó một quả bóng lông nó có thể đuổi theo và chơi một mình trong một thời gian dài.



Trên đường đi.

Phương Nam đều đang hứng thú bừng bừng đùa nghịch món đồ chơi trong tay, miệng bà ấy thỉnh thoảng đóng mở nhưng không thốt ra tiếng.

Đao Tỉ căn cứ vào tần suất khẩu hình miệng để suy đoán, đại khái bà ấy đang ảo tưởng mình thao tác robot chiến đấu, miệng mở khép là vì đang l*иg tiếng không tiếng động.

Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?

Buổi chiều hôm ấy Vương Hành chơi ở bên cạnh cô cũng không rụt rè như bà ấy, anh giống như trẻ con đang chơi với súng đồ chơi, miệng theo hành động l*иg tiếng "biubiubiu", còn chạy tán loạn khắp phòng giả vờ đang lái robot bay múa trên không trung. Tưởng tượng ra không khí chiến đấu với kẻ địch, dùng sức của một người thật sự biểu diễn ra khí thế của thiên quân vạn mã đang hỗn chiến.

Quá ngu ngốc.

Cũng có chút đáng yêu.

Trên đường đến địa điểm hai mẹ con không có sự giao lưu gì nữa.

Tòa văn phòng mới của Đao Tỉ trùng hợp là nằm trên tầng lầu của tập đoàn Vương thị. Đao Tỉ cũng không phải cố ý chọn địa điểm như vậy, mà là tầng trên vừa vặn có công ty bởi vì vấn đề vận hành không tốt mà phải đóng cửa, vì thế tầng lầu liền cho thuê, mà vị trí đoạn đường nơi này lại là trung tâm trong trung tâm, rất tấp nập thích hợp để phát triển.

Trùng hợp chính là.



Vương Gia Phái nhìn hai mẹ con có chút kinh ngạc: "Sao hai người lại tới đây?”

Sắc mặt còn có chút khẩn trương.

Phương Nam trước tiên thu lại cảm xúc có một chút trẻ con, thẳng sống lưng khôi phục khí chất của một tiểu thư. Bà ấy giả bộ không thèm để ý nói: "Nhĩ Ngọc vừa mua tầng lầu bên trên, tôi tới xem một chút.”

Vương Gia Phái lần này thật sự kinh ngạc: "Tầng lầu phía trên là con mua?”

Tòa nhà này là do Lý gia bên cạnh xây dựng và cho thuê.

Ông ta cũng là dựa vào quan hệ hàng xóm mới chiếm được một tầng. Lúc trên tầng lầu trống ra tới, ông ta còn muốn thôn tính mở rộng quy mô của Vương thị, hiện tại nhân viên trong tổng bộ càng ngày càng nhiều, không gian làm việc có chút chật chội, nhưng là bị người khác tới trước thuê đi rồi, không nghĩ tới lại là con gái của mình.

Vương Gia Phái lộ ra một nụ cười: "Nhĩ Ngọc, công ty nhà chúng ta đang muốn mở rộng, tầng trên bán lại cho ba đi. Vừa lúc con cũng đến công ty làm việc, ba sắp xếp cho con một vị trí tốt.”

Đao Tỉ cũng mỉm cười: "Trời lạnh.”

Vương Gia Phái: "Hả? Ba không lạnh.”

Không lạnh?

Một thời gian nữa sẽ lạnh thôi.