Chương 30: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

"Câm miệng!”

Một tiếng quát lạnh nhạt phá vỡ sự ồn ào xung quanh.

Thấy sự việc phát triển theo hướng không thể khống chế, Đao Tỉ cũng không thể ngồi yên trên xe.

Tục ngữ nói rất đúng.

Chân trần không sợ mang giày, Long Hào hiện giờ mang giày nên băn khoăn liền trở nên nhiều hơn. Hơn nữa anh ta vừa mới mang giày còn không biết làm thế nào để tránh né bùn đất bắn tung tóe, lúc này mới dẫn đến một bước đi sai, từng bước rơi vào thế yếu.

Đao Tỉ nhìn về phía một cô gái đứng trong đám người.

"Anh có tiền như vậy, chút tiền kia đối với anh mà nói chỉ là chín con trâu mất một sợi lông, đối với bọn họ mà nói lại là một mạng người a." Những lời này chính là cô ta nói ra, hiện tại trong mắt còn lộ ra biểu tình trách trời thương dân vô cùng đồng cảm.

Đao Tỉ đột nhiên nhớ tới một câu danh ngôn.

"Cô chẳng qua chỉ là mất đi một chân, nhưng xx chính là mất đi tình yêu a.”

Đổi góc độ liền giống với suy nghĩ của cô ta.

Đao Tỉ quét mắt qua một vòng.

Những lời bàn tán xôn xao xung quanh lập tức giảm xuống mấy decibel.

Ánh mắt cuối cùng rơi vào trên người của cô gái kia, Đao Tỉ mở miệng nói: "Cô tên là gì?”

Kỳ thật Đao Tỉ biết tên của đối phương.

Cao Tình.

Nữ chính của thế giới này.



Trong nguyên tác cũng ở cùng một thời gian và địa điểm.

Vương Nhĩ Ngọc cũng gặp nữ chính.

Diễn xuất của ăn vạ vẫn như cũ có thể lấy giải Oscar, vốn dĩ tài xế lúc ấy của Vương Nhĩ Ngọc là một người thành thật, mộc mạc còn trầm mặc ít nói. Nên thủ đoạn của kẻ ăn vạ không bị vạch trần, nhờ đó người phụ nữ ăn vạ nhận được sự đồng cảm của mọi người và đứng ở phía lợi thế của dư luận. Dưới sự xúi giục của bà ta, nữ chính cũng nói những lời này, bất quá lúc ấy Vương Nhĩ Ngọc sợ xuống xe bị mọi người vây xem mất thể diện liền trốn tránh ở trong xe, cứ như vậy kẻ ăn vạ ngược lại đứng ở chỗ cao của đạo đức.

Mắt thấy người vây xem càng ngày càng nhiều.

Vương Nhĩ Ngọc không muốn đem sự tình làm cho ầm ĩ, bị mọi người xuyên tạc thành con gái nhà giàu hoành hành bá đạo đâm người qua đường, lúc ấy cô thật sự cho rằng là tài xế không cẩn thận đâm trúng người qua đường, cuối cùng bóp mũi đưa mười vạn để bình ổn phiền toái.

Cũng bởi vậy mà ghi hận nữ chính.

Về sau nữ chính cùng cô cướp đàn ông khiến cô càng thêm hận nữ chính.

Vương Nhĩ Ngọc liên tục sử dụng âm mưu hãm hại nữ chính, sau đó Vương Hành lại cùng nam chính cướp nữ chính. Hai anh em tay trong tay liên tục nhảy qua nhảy lại giữa gây sự và tìm đường chết, sau đó bị nam chính phẫn nộ làm cho “Trời lạnh rồi, nhà họ Vương nên phá sản.”

Trở lại chuyện chính.

Đao Tỉ lạnh lùng nói: "Đừng để tôi hỏi lần thứ ba, tên của cô là gì!”

Cao Tình không chịu nổi áp lực từ Đao Tỉ mang lại, sợ hãi trả lời: "Cao, Cao Tình." Đối mặt với đôi mắt nhìn kỹ xem xét kia, cô ta không dám dùng tên giả để nói dối cho qua.

Đao Tỉ đến gần hai bước.

Cô làm ra một tư thế ngửi mùi vị, hỏi ngược lại: "Mùi hương nước hoa trên người của cô là mùi hương mới nhất của SK, có giá trị một trăm vạn.", "Cùng là người có tiền, nếu cô đồng tình với bác gái ăn vạ này như vậy, sao không tự mình trả tiền thuốc men cho đứa con trai nghe nói sắp chết, không biết có thật sự tồn tại hay không của bà ta, nếu tình thương người của cô quá lan tràn, cũng có thể giúp người giúp đến cùng ngay cả tiền bồi dưỡng sau khi phẫu thuật cũng đưa ra."

Mọi người luôn luôn mù quáng đi theo chiều gió.

Dư luận ở trên tay ai, bọn họ theo bản năng sẽ đứng ở bên kia vẫy cờ hò hét, đương nhiên cũng có một bộ phận nhỏ người thuần túy duy trì trung lập cùng với những kẻ bản chất ghen tị thấy ai cũng muốn cắn một miếng. Trải qua Đao Tỉ nhắc nhở như vậy, mọi người vây xem vừa rồi còn ở trong bầu không khí cần tiền cứu mạng do bác gái ăn vạ với diễn xuất có thể đạt giải Oscar tạo ra, lập tức thoát khỏi, suy nghĩ đến thực chất người phụ nữ là ăn vạ tống tiền.

Ngay lập tức bọn họ cảm thấy rằng họ đã bị lừa.



Tất cả chẳng qua chỉ là lời nói của một bên.

Hiện tại những trò lừa đảo và diễn xuất của kẻ lừa đảo cũng ngày càng tiến bộ, tùy ý mở miệng là có thể bịa đặt ra cha mẹ, con cái - những người thực tế không tồn tại lại lừa gạt rằng bọn họ bị các loại bệnh nan y sắp chết. Sau đó lại gửi mấy tấm ảnh nhìn vừa thê thảm lại ấm lòng cùng với vài giọt nước mắt tuyệt vọng là có thể lừa được một khoản tiền lớn "phí chữa trị".

Sắc mặt Cao Tình tức khắc đỏ bừng.

Vừa rồi cô ta cũng giống như một bộ phận mọi người xung quanh bị bác gái ăn vạ dùng kỹ năng diễn xuất tỉ mỉ từng bước đưa vào khu vực mù. Nếu như ăn vạ sống chết không thừa nhận sai đã ăn vạ còn muốn đòi tiền, chủ xe nóng nảy đánh bà ta một trận đều sẽ có người vỗ tay khen ngợi, ban đầu mọi người vây xem liền duy trì tâm tư này vì Long Hào vẫy cờ hò hét.

Sau đó bác gái ăn vạ lại chủ động nhận sai rồi lại đưa ra một đề tài khác.

Con trai tôi rất cần tiền phẫu thuật để cứu mạng.

Lợi dụng tâm lý đồng cảm với người yếu đuối, bác gái ăn vạ một lần nữa nắm lấy phương hướng dư luận ở trong tay. Sau đó lại dùng phương thức dập đầu chảy máu thảm thiết tạm thời làm cho bọn họ quên đi chuyện bà ta ăn vạ, ngược lại chú ý bà ta là một người mẹ vĩ đại, lúc này bởi vì tiền thuốc men của con trai mà đang dốc hết sức lực.

Hơn nữa thái độ của Long Hào lại hung ác.

Hôm nay anh ta ăn mặc hoa hòe lộng lẫy vừa nhìn đã cảm thấy rất có tiền, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến anh ta có lẽ chính là một công tử nhà giàu hoành hành ngang ngược. Hơn nữa nơi này là trạm chờ xe buýt, bình thường đoàn người tụ tập ở đây đều là để đi xe buýt hoặc thuê xe, trong lòng những người ở tầng lớp thấp nhất này đều tồn tại ít hay nhiều tâm lý thù ghét cái giàu, Long Hào lại là "con nhà giàu" nên khi anh ta nóng nảy oán giận ngược lại bác gái ăn vạ, trong nháy mắt không phối hợp khiến cho mọi người xung quanh không vừa lòng.

Sự không vừa lòng này đã không còn là bênh vực kẻ yếu.

Mà là bọn họ chán ghét Long Hào vì vậy muốn đè xuống dáng vẻ kiêu ngạo của anh ta.

Bởi vậy bác gái ăn vạ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối.

Bà ta chỉ bị xước da đầu một chút, rơi hai giọt nước mắt liền giành được một đám người thay bà ta lên tiếng, vì bà ta vẫy cờ hò hét, thậm chí không cần bà ta chính mình ra trận cũng có người xung phong giúp bà ta gây áp lực cho Long Hào bắt anh ta phải bồi thường tiền. Trong nguyên tác, người lái xe không giỏi ăn nói và Vương Nhĩ Ngọc bị dư luận khống chế chính là ở trong bầu không khí này bị buộc phải trả tiền, những người qua đường kia còn tự cho là đúng mà cho rằng bọn họ đã giúp đỡ một người đáng thương, đắc chí vì mở rộng chính nghĩa.

Đao Tỉ cảm thấy bác gái ăn vạ này mà đi làm quan hệ công chúng thì tuyệt đối là một người tài trong ngành giải trí.

Bác gái ăn vạ nhìn thấy tình huống không ổn.

Nhất thời thay đổi cách làm.