Chương 29: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Thực sự. Chỉ là anh ta hiện tại là tài xế riêng của Đao Tỉ, mỗi lời nói, hành động của anh ta không phải chỉ ảnh hưởng đến bản thân mà còn đại diện cho hành vi của cô chủ, vì vậy không thể xúc động lỗ mãng làm tổn hại danh dự mặt mũi của cô chủ.

Phụ nữ trung niên dường như không nghe thấy lời nói của anh ta.

"A, chân của tôi đau quá." Bà ta vẫn như cũ quên mình ôm chân và rêи ɾỉ. Diễn xuất còn có sự thăng cấp, tiếng kêu đau đều có thể kêu ra cảm giác chín cong mười tám ngoặt.

Long Hào mất kiên nhẫn.

Ăn vạ mất rất nhiều thời gian để giải quyết, Đao Tỉ hiện tại có việc quan trọng muốn bận rộn, mà vẫn luôn bị trì hoãn ở đây cũng không phải là cách giải quyết tốt, hơn nữa anh ta cũng không muốn lưu lại trong lòng cô chủ ấn tượng mình vô năng ngay cả chút vấn đề nhỏ này cũng không giải quyết được.

"Dùng tính mạng để ăn vạ, muốn bao nhiêu tiền nói đi.”

Anh ta cố ý mang theo hai chữ ăn vạ, nếu như đối phương mở miệng đòi tiền thì chủ động thừa nhận mình là ăn vạ. Sau đó lại vạch trần thương thế của đối phương là giả, sau đó thủ đoạn hơi bạo lực một chút khiến bà ta nhường đường, người đi đường cũng chỉ cảm thấy làm một kẻ vô lại ăn mệt thật sự là hả lòng hả dạ.

Ăn vạ vẫn như cũ gào đau không nói lời nào.

Long Hào cười lạnh: "Một là lấy tiền rồi nhường đường, hai là tôi gọi xe cứu thương trả toàn bộ tiền thuốc men cho bà, ba là tôi sẽ báo cảnh sát nói bà cản trở giao thông. Ba chọn một, chúng tôi không có nhiều thời gian để diễn xuất với bà.”

"Mười vạn!”

Đối phương có lẽ cảm thấy nếu tiếp tục náo loạn thì cái gì cũng không chiếm được, do dự một chút vẫn là báo ra cái giá đã nghĩ sẵn trong lòng.

Bà ta còn không muốn thừa nhận mình là ăn vạ, mạnh mẽ giải thích một câu: "Chân của tôi có lẽ là bị nứt xương."

Long Hào ngồi xổm xuống, nhanh tay lẹ mắt vén ống quần bà ta lên trên, trên đầu gối của bà ta dùng băng dính dán một túi máu nhỏ. Lúc luyện xe anh ta thường xuyên bị va chạm xe sao có thể chưa từng thấy qua máu, đến gần ngửi thấy mùi thuốc đỏ liền biết bị thương nhất định là mánh lới lừa gạt của đối phương.

Dư luận lập tức nghiêng về một phía.

"Kỹ thuật ăn vạ thật sự là bắt kịp với thời đại a.”

"Ha ha, rác rưởi của xã hội. Anh trai vừa rồi cũng không nên phanh xe để lại mạng, trực tiếp đâm chết bà ta!”



"Đúng, thật sự là nuông chiều quen bọn họ, pháp luật đáng lẽ nên tăng thêm một điều: đâm chết người cố ý ăn vạ là vô tội.”

Cuộc sống của mỗi người ít nhiều đều có một chút áp lực, nhiều người sẽ thông qua những cách khác nhau để giảm bớt hoặc phóng xuất ra, một số người lại chỉ có thể bất lực đè nén trong lòng. Lúc này trong mọi người vây xem không thiếu những người có áp lực trong lòng, nhất thời mượn cơ hội ủng hộ chính nghĩa này chính đại quang minh phóng thích sự bực bội của mình để giải tỏa áp lực.

Nếu ở trên mạng bọn họ còn có một cái danh hiệu.

Anh hùng bàn phím.

Thấy dư luận không ở bên mình, người phụ nữ trung niên ăn vạ phản ứng cũng nhanh, bà ta quỳ xuống kéo ống quần Long Hào sau đó lớn tiếng kêu rên: "Là tôi cố ý lừa gạt, xin lỗi.

Nhưng tôi dùng số tiền này không phải để hưởng thụ mà là để cứu mạng, con trai tôi đang nằm trên bàn mổ chờ tiền cứu mạng này. Trong nhà tôi đập nồi bán sắt đem những thứ có thể bán đều bán rồi, cũng đều vay mượn khắp nơi, cũng chỉ thiếu mười vạn cuối cùng này.

Tôi thật sự không có cách nào mới dùng biện pháp này, cầu cậu cứu mạng a!”

Long Hào vội vàng thoát ra rời đi.

Bà ta khóc nước mắt nước mũi đều chảy ra, vừa rồi thiếu chút nữa còn cọ lên quần áo của anh ta. Vì ra ngoài không cho Đao Tỉ mất mặt, sau khi xác nhận đây là công việc ổn định anh ta liền chỉ để lại tiền cơm cho mình, còn lại anh ta không hề băn khoăn dùng hết tiền mua bộ quần áo và phối sức rất đắt tiền này.

"Anh người này sao lại ác độc như vậy, bà ấy đều đáng thương như vậy còn đánh bà ấy!" mọi người có người bất bình.

Vừa rồi Long Hào vì thoát thân mà đạp nhẹ bà ta.

Ăn vạ cũng nhân cơ hội tiếp lời: "Cầu xin cậu thương xót cho tôi đi, con trai tôi thật sự rất cần số tiền này để cứu mạng, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp chùa, cầu xin cậu, tôi dập đầu cho cậu." Nói xong liền loảng xoảng loảng xoảng vài cái.

Bà ta cũng rất tàn nhẫn với chính mình.

Còn không phải là dập đầu giả mà là thật sự dùng sức, chỉ dập trán vài cái liền rách da, thanh âm vang dội từng chút từng chút đập vào trong lòng người qua đường đang vây xem, vết máu theo khuôn mặt chảy xuống làm mơ hồ khuôn mặt chỉ nhìn liền rất đáng thương.

Long Hào vẫn lạnh lùng đứng như cũ.



Buồn cười!

Dập đầu vài cái liền muốn không làm gì đổi lấy mười vạn, chẳng qua tổn hại một chút sĩ diện là có thể không làm việc mà thu được một khoản tiền lớn còn có thể đổi lấy đồng tình, anh ta cũng nguyện ý mỗi ngày đi dập đầu. Trả tiền thuốc đỏ cùng băng keo cá nhân thì đáng giá mấy đồng tiền!

Dư luận một lần nữa bắt đầu nghiêng.

"Chiếc xe sang trọng kia trị giá mấy trăm vạn.”

"Chẳng qua là 10 vạn mà thôi.”

"Ăn vạ cũng là không có cách nào khác.”

"Đứng chịu người lớn tuổi hơn dập đầu cũng không sợ giảm thọ.”

Long Hào tức đến nổ tung!

Rốt cuộc ban đầu anh ta là lưu manh lăn lộn trên đường phố, trước kia vẫn luôn trải qua cuộc sống tùy ý giang hồ tính tình cùng kiên nhẫn căn bản không có bao nhiêu. Nghe những lời bàn tán xôn xao nhất thời tức giận nói một câu: "Tôi dựa vào cái gì muốn cứu con trai bà ta!"

"Thật máu lạnh.”

"Người có tiền chính là như vậy, keo kiệt.”

Bác gái ăn vạ thấy có người nói chuyện cho bà ta, nhất thời càng thêm thương tâm khóc lóc nói: "Con trai, nếu con chết mẹ sống còn có ý nghĩa gì, mẹ dứt khoát đi cùng con! Con trai a, là mẹ vô dụng mẹ không cứu được con, là mẹ hại con a." Mọi người sẽ vô thức thông cảm với những người yếu thế.

Long Hào lại khí thế quá mạnh.

Dẫn đến dư luận nghiêng về phía đối phương.

Giống như bây giờ.

"Anh tiền nhiều như vậy, chút tiền kia đối với anh mà nói chỉ như chín con trâu mất một sợi lông, nhưng đối với bà ấy mà nói lại là một mạng người a.”