Chương 31: - Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Đao Tỉ không dễ chọc, bác gái chuyển mục tiêu đến trên người Cao Tình, bà ta nhìn ra cô gái này thuộc loại hình dễ mềm lòng lại thiện lương. Điều quan trọng nhất là cô ta dễ dàng thông cảm với người khác và rất dễ để lừa dối.

Bác gái dập đầu theo hướng khác, còn chưa nói lời nào nước mắt trước tiên rơi xuống, khóc lóc kêu lên: "Cô gái, cô gái, con trai tôi thật sự chờ tiền cứu mạng, cầu xin cô giúp tôi." Bác gái tự tát một cái, "Tôi lừa tiền tôi vô lại, xong việc tôi cũng có thể đến đồn cảnh sát tự thú, cầu xin cô cứu con trai tôi đi, nó thật sự sắp không được rồi, ô ô...”

Cao Tình trợn tròn mắt.

Cô ta kinh ngạc trả lời: "Tôi không có tiền..." Đây không phải là nói dối, toàn bộ tài sản của cô ta cộng lại mới có thể gom góp được một hai vạn, nếu không phải vừa tìm được việc làm, ngay cả tiền thuê nhà tháng sau cô ta cũng không lấy ra được.

Nước hoa một trăm vạn cái gì, cô ...

Không đúng.

Cao Tình đột nhiên nhớ tới.

Hôm qua cô ta và một người đàn ông nhìn rất giàu có bị buộc phải tránh mưa dưới cùng một mái hiên, trước đó cô ta đã giúp một công nhân vệ sinh chân bị thương đẩy xe rác dẫn đến mùi hôi thối bám trên cơ thể. Sau đó vị đại thiếu gia kiều quý kia ghét bỏ mùi vị trên người cô ta buồn nôn, thuận tay đem nước hoa trên người ném qua cho cô ta phun chút mùi hương để bớt mùi hôi. Sau đó lại nói chai nước hoa bị bàn tay bẩn thỉu của cô ta chạm vào anh ta sẽ không cần, sau đó có người tới đón anh ta liền trực tiếp rời đi.

Vứt bỏ thì thật đáng tiếc nên cô ta mang về.

Hôm nay trước khi đi phỏng vấn, quần áo của cô ta vì đêm qua trời mưa mà có một chút hương vị ẩm ướt. Vì không muốn để lại ấn tượng xấu cho người phỏng vấn, cô ta nhớ tới chai nước hoa mang về có mùi rất dễ chịu nên đã phun một chút.

Đối phương nhìn qua rất có tiền, nước hoa có lẽ thật sự trị giá trăm vạn cũng không nhất định.

Đao Tỉ lúc này lại lạnh nhạt xen vào nói: "Bản thân cô có lẽ thật sự không có tiền, nhưng chủ sở hữu của mùi nước hoa nam trên người cô tuyệt đối có tiền. Đối với người có thể dùng được nước hoa trăm vạn mà nói mười vạn có lẽ cũng chỉ là tiền một bữa cơm.”

Ánh mắt chung quanh đột nhiên trở nên mập mờ.

Đều là người trưởng thành, ý tứ ẩn giấu sau những lời này đều biết là đang ám chỉ cái gì.



Cao Tình cũng nghe hiểu.

Cô ta vừa định tức giận phản bác nói rõ sự thật nhưng đột nhiên nghĩ đến cuộc phỏng vấn quá thuận lợi và may mắn hôm nay.

Người phỏng vấn vốn dĩ nói chuyện khách sáo sau khi ngửi được mùi gì đột nhiên hỏi cô ta vấn đề vì sao xịt nước hoa nam? Sự việc ngày hôm đó trải qua có chút xấu hổ cô ta cũng không biết nên nói thế nào nên qua loa nói có lẽ lúc chen chúc xe buýt cọ phải, lúc đó người kia sắc mặt có chút kỳ dị, sau khi hỏi rất nhiều lời lung tung rối loạn liền ngay tại chỗ nhận cô vào làm.

Cô ta nghĩ đó là một bài kiểm tra.

Bây giờ có rất nhiều công ty trong buổi phỏng vấn sẽ đưa ra rất nhiều câu hỏi và câu trả lời kỳ lạ để kiểm tra tính cách và khả năng của ứng viên.

Niềm vui khi ký hợp đồng với công ty lớn khiến cô ta bỏ qua ý nghĩa sau lưng, lúc ấy cô ta cảm thấy ánh mắt của người đàn ông phỏng vấn kia rất hung hăng, người đàn ông dùng nước hoa mấy trăm vạn khẳng định sẽ không chen chúc xe buýt, cô ta nói cọ xát nên dính mùi hương.

Làm thế nào để cọ xát?

Người đàn ông giữ chức phỏng vấn kia khẳng định cho rằng cô ta là một người phụ nữ rất tùy tiện, câu hỏi lúc ấy đến bây giờ hồi tưởng lại có lẽ cũng là thăm dò một cách ý tứ hàm súc, có lẽ đồng ý trúng tuyển cô cũng là có một cái ý khác.

Cao Tình mở miệng giải thích: "Tôi không có...”

Lúc đối diện với ánh mắt của những người xung quanh, lời giải thích đến bên miệng lại nói không nên lời, những đôi mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu căn bản sẽ không tin tưởng lời giải thích của cô ta, ngược lại cô ta càng vội vàng biện giải rõ ràng, bọn họ sẽ càng cảm thấy cô đang che đậy.

Vĩnh viễn cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.

Bản thân bọn họ đã cho rằng cô ta là một người phụ nữ lẳиɠ ɭơ. Không hiểu biết nhau, về sau không ở chung, hiện tại nói nhiều hơn nữa cũng là uổng phí lời nói, không ai tin.

Đao Tỉ cũng không phải chán ghét nữ chính mới nhằm vào cô ta.

Ngược lại, phần lớn thế giới nữ chính cô đều rất thích. Dù sao có thể làm vai chính trên người luôn tràn đầy năng lượng tích cực, đối nghịch với bọn họ kết cục thê thảm, nhưng làm bằng hữu với bọn họ lại là chuyện rất vui vẻ.

Đối với Cao Tình.



Chung quanh đều là người xa lạ, sau khi tản đi khắp nơi cũng sẽ không xuất hiện trong cuộc sống của cô ta, những lời mang theo cố ý dẫn dắt này đối với Cao Tình cũng không tạo thành thực chất tổn thương.

Cũng làm cho cô gái này nhớ lâu một chút.

Có một số câu nói là lông thể tùy tiện nói lung tung.

Đao Tỉ hỏi: "Mùi vị bị người khác đứng ở trên cao, dùng ngôn ngữ uy hϊếp như thế nào?”

Trong nháy mắt vẻ mặt Cao Tình biến thành xấu hổ.

Cô ta nhớ tới câu nói vừa rồi mà mình nhất thời xúc động nói ra, anh có tiền anh nên cứu người. Hiện tại phần áp lực này chuyển đến trên người mình cô ta mới cảm nhận được bản thân thật sự là đứng nói chuyện không đau eo, câu nói vừa rồi thật sự là quá đáng.

Dựa vào cái gì yêu cầu đối phương trả giá vô ích?

Nhận ra được sai lầm của mình, cúi đầu và nói: "Thực xin lỗi.”

Giọng điệu vẻ mặt chân thành.

Đao Tỉ gật đầu: "Tôi chấp nhận."

Đây là lý do tại sao cô không thích cũng sẽ không chán ghét nhân vật chính.

Bác gái ăn vạ :"...”

Không, không phải.

Các người có thể tôn trọng diễn xuất của tôi một chút có được không?