Chương 26: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Ngày hôm sau.

Sau khi Đao Tỉ rời giường, cô cảm thấy mờ mịt.

Có quá nhiều ký ức.

Giai đoạn đầu, mỗi lần vừa thay đổi sang một thế giới mới cô đều phải thích ứng với loại mê mang ngắn ngủi này. Sau khi cô ngẩn người một lát, toàn bộ tư duy trong đầu đã trở về vị trí, cũng không còn mờ mịt mà lập tức trở nên tỉnh táo.

Thân thể của cô trong thế giới này vẫn là một sinh viên.

Và chiều nay có một khóa học.

Sinh viên sau đại học được chia thành hai loại là chế độ học toàn thời gian và cũng có thể không cần học toàn thời gian.

Sinh viên học toàn thời gian phải học đủ những kiến thức mà trường yêu cầu và tốt nghiệp trong thời gian mà nhà trường quy định, cần phải đi học mỗi ngày để tốt nghiệp. Còn chế độ không toàn thời gian chỉ cần tốt nghiệp đúng thời gian quy định, vì vậy mức độ tự do tương đối cao.

Vương Nhĩ Ngọc lựa chọn chế độ không phải toàn thời gian.

Tất nhiên khi đưa ra quyết định này mục đích của cô là sẽ có rất nhiều thời gian để yêu đương. Chẳng qua quyết định này của cô cũng thuận tiện cho Đao Tỉ có thể tự do hoạt động. Sau khi đầu óc Đao Tỉ hoàn toàn tỉnh táo cô đi rửa mặt chải đầu, sau đó ngâm mình trong thư phòng mất nửa ngày đem luận văn trước kia còn nhớ rõ trong đầu tùy ý dùng một bài dự định xin tốt nghiệp trước.

Thành thật mà nói.

Cô thực sự trải nghiệm ở trường học đủ rồi.

Ngoài ra, các bài luận văn trong trí nhớ của cô cũng không phải là sao chép.

Đao Tỉ có thể mãi mãi xuyên qua các thế giới, nên đối với việc đi học cô có rất nhiều kinh nghiệm phong phú. Nếu tính cả thời gian cô từng làm giáo viên giảng dạy thì thời gian cô ở lại trường học ít nhất cũng có hơn trăm năm, hơn nữa thời gian này vẫn là trừ đi thời gian cụ thể thật sự sau khi giảm bớt thời gian của các loại kỳ nghỉ.

Tất cả mọi thứ được ghi lại trong đầu cô đều là trước đây cô đã viết.

Coi như là ăn lại cái cũ đi.

"Nhĩ Ngọc, dậy đi, có đói bụng không ~"

Đao Tỉ: "..."

Vương Hành không biết có phải uống nhầm thuốc hay không, mang theo nụ cười nịnh nọt như muốn đẩy mạnh tiêu thụ thứ gì đó, nhất là giọng điệu vừa rồi kéo dài âm cuối cực kỳ giống dáng vẻ của mấy cô gái bán hoa đang dẫn mối bên đường, quá buồn nôn.



Đao Tỉ mở miệng: "Nói chuyện bình thường một chút, nếu không..."

Giữ dấu ba chấm để cho anh tự đoán.

Uy hϊếp không biết là trí mạng nhất, Vương Hành thu lại thần sắc tác quái kia, anh ân cần tiến lại gần lấy lòng hỏi: "Nhĩ Ngọc, kế tiếp em muốn làm cái gì?”.

Đôi mắt tràn ngập chờ mong muốn gây chuyện.

Tuy rằng em gái ác ma cho anh bóng ma tâm lý rất sâu, áp lực cũng rất lớn, nhưng khi cô dẫn anh đi trang bức mang anh bay cảm giác quá sảng khoái!

Vương Hành cảm thấy em gái chính là ngạo kiều.

Chính là loại manga anime trong thế giới giả tưởng.

Bằng không sao thường ngày thái độ đối với anh ác liệt như vậy, mở miệng là gọi ngu ngốc ngậm miệng là mắng anh ngu xuẩn. Nhưng mà ở bên ngoài lại giữ lại mặt mũi cho anh, nghĩ biện pháp để cho anh tiến bộ, cũng ra tay khi anh bị ức hϊếp, nhìn thế nào em gái cũng là ngạo kiều.

Vương Hành rất hưng phấn.

Là do sáng sớm hôm nay anh đã nhận được tin Lưu Xá suốt đêm mua vé máy bay ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió. Dù sao hai người đều là ăn chơi trác táng, đi đến nơi giải trí có một bộ phận rất lớn đều sẽ chồng chéo lên nhau, hai người bọn họ chính là vì có một lần đi hộp đêm chơi bởi vì cướp nữ nhân mà kết thù.

Hơn nữa bọn họ còn hiểu rõ tác phong của nhau.

Bọn họ tranh giành khí thế dù thắng bại nhỏ đều sẽ công khai tuyên dương một phen, càng không phải nói tình huống đêm qua vừa đặc sắc lại vừa có thể làm cho đối phương mất mặt mũi. Tối hôm qua Vương Hành về đến nhà cẩn thận suy nghĩ lại liền nhanh tay trích xuất camera giám sát lúc đó, rồi cắt nối biên tập đoạn clip thật đặc sắc còn kèm theo phụ đề, sau đó đăng lên trong nhóm bạn bè. Tuy rằng chưa náo loạn đến mức tất cả mọi người đều biết, nhưng trong phạm vi nhóm ăn chơi trác táng của bọn họ thì nên biết đều đã biết.

Dù sao nếu tối hôm qua người quỳ là Vương Hành.

Anh đều không có mặt mũi đi ra ngoài để chơi nữa.

Đao Tỉ muốn chèn ép kiêu ngạo của Vương Hành để tránh anh thuận cột bò.

Ùng ục.

Tiếng đói bụng phá hủy bầu không khí giả vờ uy hϊếp.

Thời gian ngủ của Đao Tỉ cơ bản là cố định, tối hôm qua bị chuyện ngoài ý muốn làm chậm trễ thời gian khiến cô ngủ muộn, hôm nay thời gian rời giường trễ hơn một chút nên cô bỏ lỡ cơm sáng. Cô còn có cái tật xấu, bỏ lỡ giờ cơm, qua cơn đói thì sẽ không ăn nữa, hôm nay lúc thức dậy muốn viết luận văn liền trực tiếp đi phòng sách vì thế lại bỏ lỡ bữa trưa.

Bây giờ cô thực sự đói bụng.

Vương Hành không hề hay biết tiếp tục ân cần: "Em gái, thím Trương cố ý giữ lại cơm cho em." Thần sắc anh đắc ý khoe công lao nói: "Anh đoán chừng em sắp dậy rồi, nên đã cố ý làm trứng chiên cùng với salad cho em đó nha!"



Vương Nhĩ Ngọc có tính bực bội khi rời giường rất nghiêm trọng, gõ cửa kêu hai tiếng nếu như gọi không tỉnh thì tốt nhất nên dừng lại, đánh thức cô dậy, khiến cô cáu kỉnh thì tình trạng sẽ rất khủng bố. Hơn nữa khi cô tức giận mất đi lý trí thì cũng sẽ không để ý đến tình cảm gì cả.

Đao Tỉ hơi kinh ngạc.

Đến nhà ăn, quả nhiên thấy trên bàn ăn có một đĩa trứng chiên và salad.

"Anh làm sao?"

Nhà họ Vương không có ai biết nấu cơm.

Kể cả mẹ Vương, nhà mẹ đẻ xuất thân không tệ, từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều lớn lên. Sau đó gả đến nhà họ Vương càng không cần động tay. Hơn nữa hai anh em chưa từng uống sữa mẹ, ngay cả khi còn là trẻ sơ sinh cũng là uống sữa bột.

Vương Hành chống nạnh: "Anh chính là thiên tài."

Thím Trương vạch trần nói: "Trong nhà vừa mua trứng để chuẩn bị làm trứng muối đều bị làm hỏng hết rồi!"

Ước chừng có hơn một trăm mười quả đấy.

Kim mao mà ba Vương nuôi đều ăn trứng tráng đến nôn mửa.

Bị vạch trần.

Sắc mặt của Vương Hành trở nên ngượng ngùng .

Trong lòng Đao Tỉ lại cảm thấy ấm áp, loại ý tốt đến từ người khác dùng nhiều công sức chuẩn bị quả thực rất ấm áp. Cũng chính là loại ấm áp này làm cho cô trong khoảng thời gian du hành qua các thế giới sẽ không bị mê hoặc, cũng sẽ không đi sai hướng đi.

Trứng tráng đã nguội từ lâu.

Có điều Đao Tỉ vẫn rất nghiêm túc ăn hết.

Vương Hành rất có ánh mắt lấy ra một tờ khăn giấy đưa cho cô, cố gắng rụt rè mỉm cười nói: "Em gái, lau miệng." Kì thực trên mặt đều viết nhanh chóng khen ngợi anh.

Ngay từ đầu anh chiên trứng chính là nghĩ muốn lấy lòng em gái mình.

Nghĩ đến đứa em gái...

Được rồi, để em gái dẫn anh trang bức dẫn anh bay.