Chương 27: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Lần đầu tiên không hiểu mở lửa quá lớn, trứng chiên xong nhìn thấy liền không muốn ăn, trong lòng anh cảm thấy làm thức ăn đơn giản như vậy đều có thể thất bại quả thực là mất mặt, về sau lần lượt lại gặp thất bại khiến lòng không chịu thua của anh nổi lên muốn so đấu cùng trứng chiên.

Trứng gà, trứng vịt trong nhà đều đã trở thành nguyên liệu để anh tập luyện.

Về sau còn dùng cả trứng cút.

Vương Hành dùng vô số lần thất bại tổng kết ra bài học và kinh nghiệm để thăng cấp, cuối cùng cũng làm ra một đĩa trứng chiên hoàn mỹ khiến anh vừa lòng. Hiện tại anh hoàn toàn có thể kiêu ngạo đồng thời tự tin nói rằng anh cũng là cao thủ chiên trứng!

Nhưng bây giờ khi thật sự nhìn Đao Tỉ nghiêm túc ăn quả trứng chiên kia.

Nội tâm anh lại dâng lên một chút cảm giác khó tả.

Có chút tắc nghẽn.

Cũng không khó chịu, ngược lại có một loại cảm giác khiến anh thỏa mãn.

Đao Tỉ không biết nội tâm Vương Hành đã sinh ra chút biến hóa, cô lấy điện thoại di động ra gửi cho anh một bản kế hoạch. Vì suy xét đến chỉ số thông minh của anh, những việc cụ thể phải làm trước và sau đều viết rõ ràng từng cái một.

"Cho anh hai ngày để làm tốt."

Vương Hành cho rằng đây là kế hoạch đi gây sự liền hưng phấn nhận lấy, sau đó phát hiện hóa ra là một bản công việc nghiêm chỉnh cần anh đi làm, anh tức khắc có chút thất vọng. Đối với một con cá mặn thích hưởng thụ như anh mà nói, đi làm quả thực không khác gì tra tấn.

Đao Tỉ ngước mắt nhìn qua: "Hả?"

Dưới sự uy hϊếp của em gái Vương Hành lựa chọn khuất phục, anh dùng sức vỗ ngực bảo đảm nói: "Chút chuyện nhỏ này giao cho anh... Khụ khụ khụ..." Vừa rồi vỗ ngực vỗ đến quá tàn nhẫn, đau sốc hông.

Đao Tỉ: "..."

Ngu xuẩn đến có chút đáng yêu.

Tuy vậy cũng không ảnh hưởng đến việc cô lại lần nữa uy hϊếp: "Nếu làm hỏng ..."

Tự mình suy nghĩ lung tung là kinh khủng nhất.

Nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ trên mặt Vương Hành biến mất thay thế vào đó là sự nghiêm túc, Đao Tỉ hài lòng đứng lên, chuyện kế tiếp cô phải bận bịu còn có rất nhiều, còn những chuyện nhỏ nhặt này Vương Hành vẫn có thể xử lý tốt. Dù sao những việc này lại không khó.

*

Đao Tỉ nhìn thấy Long Hào ở cổng của tiểu khu.



Tối hôm qua cô tiện thể mang Long Hào ra khỏi chỗ Lưu Xá, có điều lúc ấy cô đã rất muốn ngủ nên không có quá nhiều tinh lực để thu xếp công việc cho anh ta. Tiểu khu nhà họ Vương được trông coi rất nghiêm khắc, không có sự đồng ý của chủ nhà thì sẽ không để người xa lạ đi vào, cũng không biết rốt cuộc anh ta đã chờ ở bên ngoài bao lâu rồi.

Đao Tỉ từ trên xe xuống sau đó đi về phía ghế sau.

Long Hào nhìn về phía gương chiếu hậu hỏi: "Cô chủ, cô muốn đi đâu?

Không hề có một lời oán trách.

Tối hôm qua Đao Tỉ thuận miệng thuê anh ta làm tài xế, sau đó việc gì cũng không dặn dò, còn không hề để ý gạt bỏ anh ta sang một bên, cảm giác giống như là một tên cặn bã vô trách nhiệm sau khi xong việc liền xách quần bỏ đi.

Đao Tỉ rất hài lòng với thái độ này của Long Hào.

Người làm được việc lớn, đều có một trái tim kiên cường.

Cô nói địa chỉ: "Đại học A."

Long Hào lái xe rất ổn định, cũng không hề bởi vì kỹ thuật lái xe tốt một khi có cơ hội liền phóng túng.

Chờ khi đến nơi anh ta cũng không hề mở miệng nói câu nào nữa.

Cánh cửa xe được mở ra.

Theo sự phục vụ ân cần của anh ta, Đao Tỉ xuống xe.

Cô ngước mắt cẩn thận đánh giá Long Hào một chút, hình tượng và tinh thần của anh ta có sự thay đổi rất lớn. Ngay từ ban đầu đáy mắt cất giấu sự kiêu ngạo cũng làm cho người ta có cảm giác không tốt, giống như sân khấu không đủ thể hiện tài năng nên anh ta mới buồn bực, cảm thấy thất bại. Khí chất chống đỡ không nổi quá nhiều sự ngông cuồng, ngược lại có vẻ có chút kiêu ngạo.

Tối hôm qua trải qua thất bại.

Sự kiêu ngạo về phương diện kỹ thuật xe của anh ta trong nháy mắt bị nghiền nát, đả kích khẳng định là có, mặc kệ cho ai ở lĩnh vực mà mình kiêu ngạo nhất bị người khác dùng thực lực cao hơn hoàn toàn nghiền ép, tâm tính không tốt nói không chừng đều sẽ không gượng dậy nổi.

Nhưng Long Hào đã gượng dậy.

Cho nên hiện giờ trong mắt anh ta mới có thể không thể hiện ra sự bốc đồng cuồng ngạo mà tiến thêm một bước trở nên lắng đọng.

Tự đại thay đổi thành tự tin.

Đao Tỉ đối với sự thay đổi này rất có thiện cảm, tâm trạng không tệ nói: "Chờ tôi lập nghiệp có lợi nhuận có thể cho anh thành lập đội xe chuyên nghiệp. Trong khoảng thời gian này miễn là lúc tôi không có việc gì phân phó, anh có thể tự do rèn luyện kỹ năng đua xe của mình."

Trái tim Long Hào đập thình thịch.

Long Hào cũng không có ngay lập tức đảm bảo rằng anh ta có thể giành chiến thắng và xứng đáng với sự đầu tư của cô.



Chỉ là khom người nói: "Cảm ơn."

Đao Tỉ mỉm cười.

Theo phần biểu hiện trầm ổn này của anh ta, có giá trị để đầu tư.

Đương nhiên nguyên nhân lớn nhất khiến Đao Tỉ quyết định đầu tư là vì vốn dĩ thiên phú của anh ta chính là kỹ năng lái xe.

Cô cũng sẽ không lãng phí tiền bạc vì tình cảm.

*

Vừa bước vào cổng trường thì lại nhận được một cuộc điện thoại.

Bạch Thuật gọi tới.

Đối phương vội vàng không thể chờ đợi mà đưa ra muốn tìm hiểu thành phẩm của cô.

Xem ra anh ta đã xem qua bán thành phẩm trong tay Lý Ninh Viễn, hơn nữa còn dò xét được triển vọng huy hoàng trong tương lai của "nó".

Đao Tỉ vẫn từ chối: "Một tuần sau, tôi sẽ cho anh nhìn đến toàn bộ hệ thống." Cô còn cần sắp xếp thêm một chút đồ vật.

Nhiệm vụ cô giao cho Vương Hành chính là giai đoạn trước của công việc liên quan đến phương diện này.

Bạch Thuật có thể chờ đợi nổi: "Tốt."

Sau đó tạm ngừng: "Cái đó, ngày hôm đó cô mang con thỏ nhỏ đi..."

Tút tút tút.

Bạch Thuật ném ra chiếc điện thoại bị cúp máy.

Anh ta nhìn tay mình, hai ngày không rửa sạch, chỉ vì hồi tưởng lại xúc cảm lúc đó.

Ban đêm dựa vào tay mới có thể...

Tác giả có một câu muốn nói: Bạch Thuật: "Tôi yêu rồi."

Lý Ninh Viễn: "Không, anh biếи ŧɦái rồi."