Chương 25: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Bị sự ngu ngốc này tự nhiên làm thích thú.

Cơn tức giận trong lòng không phải là quá lớn.

Cô nhìn viện trợ bên ngoài duy nhất không bị ảnh hưởng ra hiệu: “Lại đây.”

Trong lòng Long Hào thở dài.

Quả nhiên vẫn là không thoát được.

Quên đi, bị sỉ nhục một lần nữa cũng không chết được.

Một người đàn ông dưới trướng có hoàng kim đều không đáng giá, anh ta không biết người khác nghĩ gì, anh ta chỉ là một tên tiểu tử, không có tư tưởng cao thượng như vậy. Những tên ăn chơi trác táng này không coi trọng tính mạng con người. Muốn quỳ thì chỉ là việc nhỏ, trước mắt Long Hào sợ nhất vẫn là việc Lưu Xá trả thù. Nói cho cùng lúc trước anh ta cầm tiền cũng khoe khoang năng lực bản thân không ít, lúc này ít nhất cũng phải gánh chịu một nửa nguyên nhân dẫn đến sự thất bại này.

Thảm họa lớn nhất lúc này là sự trả thù chí mạng của Lưu Xá sau khi người phụ nữ này rời đi.

Anh ta cái gì cũng đều không biết làm, chỉ biết lái xe.

Nếu Lưu Xá muốn phế đi chân của anh ta, lần này thật sự xong rồi.

Ngay khi trong đầu Long Hào suy nghĩ lung tung đã đi đến trước mặt Đao Tỉ, thời điểm anh ta chuẩn bị khuỵu gối xuống, đối phương đã mở miệng nói: “Cầm giày của tôi lại đây.”

Anh ta theo bản năng cúi đầu nhìn xuống.

Vừa rồi khi Đao Tỉ lái xe đã tháo giày cao gót ra, bàn chân hiện tại trần trụi. Da cô vốn dĩ đã rất trắng, đặc biệt hôm nay cô mặc chiếc váy đỏ càng làm làn da thêm trắng ngần. Nơi này là vùng ngoại ô, ánh sáng từ trăng tròn chiếu lên người phụ nữ khiến cả người đều như phảng phất sáng lên. Anh ta chỉ tốt nghiệp sơ trung, trong đầu không tìm ra từ nào có thể hình dung.

Chỉ cảm thấy quá đỗi xinh đẹp.

Trái tim Long Hào đập dữ dội.

Đàn ông mà.



Ở đây nhìn một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp ai không nổi lên chút tâm ý này chứ?

Có lẽ thánh nhân không có.

Nhưng anh ta cùng lắm chỉ là một tên lưu manh đầu đường xó chợ.

Sau khi định thần lại ngay sau đó Long Hào đã chửi thầm trong lòng nhắc nhở chính mình, bản thân đã xấu hổ như chó rồi, không cần giống như chó mà động dục. Không cần chọc cô tức giận, bằng không chưa đến lượt Lưu Xá trả thù anh ta sợ rằng mình đã không xong rồi.

Anh ta lấy giày cao gót từ trong tay Vương Hành về.

Long Hào quay trở lại bên cạnh Đao Tỉ, anh ta nhìn đôi chân xinh đẹp của người phụ nữ chợt nảy ra ý tưởng. Lần này nếu không có người ép buộc, chính anh ta cũng chủ động quỳ xuống. Quỳ một gối, như vậy người phụ nữ có thể thuận tiện để mang giày, lúc cô không đứng vững cũng có thể dẫm lên đầu gối anh ta ổn định cơ thể.

Đao Tỉ rất hài lòng với cách lấy lòng của người đàn ông này.

Tâm tình cực tốt nói: “Chỗ tôi thiếu một tài xế chuyên phụ trách, kỹ thuật lái xe của anh không tồi.”

Long Hào đột nhiên ngẩng đầu nhìn chằm chằm với đôi mắt cô.

Ngay sau đó lại cảm thấy bản thân thấp hèn đã mạo phạm.

Nội tâm mừng như điên.

Người phụ nữ này nói như vậy chính là muốn che chở cho anh ta, Lưu Xá dám đυ.ng đến một tiểu tốt vô danh không có bối cảnh. Hiện tại anh ta đã coi như được Vương gia bảo hộ muốn hạ thủ cũng phải suy nghĩ ước lượng. Đêm nay hai ba lần đảo ngược thật là náo nhiệt, thật sự không ngờ trong tình thế tuyệt vọng anh ta lại có đường lui để rẽ vào.

Long Hào thật cẩn thận mang giày lên chân cô, nếu không phải sợ cô phản cảm, nội tâm kích động của anh ta thật sự muốn hôn lên bàn chân cô.

“Nguyện ý vì cô cống hiến sức lực.”

Đột nhiên anh ta cảm thấy vẫn đang giữ tư thế quỳ một gối thật may mắn, cảm giác đặc biệt giống như kỵ sĩ đang ở trước công chúa nói lời tuyên thệ trung thành.



Không.

Cô là nữ vương.

Đao Tỉ lại lần nữa dùng chân dẫm đạp lên mặt Lưu Xá, lạnh giọng cảnh cáo: “Người của Vương gia chúng tôi không ngốc đến mức đến phiên anh nói anh ta ngu xuẩn.”

Bỗng thấy như dẫm phải đồ dơ dấy, liền ghét bỏ cọ cọ trên mặt đất.

Đao Tỉ đi về phía đỗ xe.

Khi đi ngang qua Vương Hành nói: “Ngu xuẩn, còn không mau đi.”

Vương Hành: “…”

Không cho người khác kêu anh ngu xuẩn, nhưng chính mình lại kêu?

Đáng sợ chính là.

Trong trái tim anh thậm chí cho rằng ‘ngu xuẩn’ cùng ‘tiểu điềm điềm’ đều là biệt danh giống nhau.

Em gái đang bênh vực người của mình.

Vương Hành vui vẻ theo sát phía sau, hỏi: “Nhĩ Ngọc, tiếp theo chúng ta nên làm gì?” Vừa rồi khí thế của em gái anh quét toàn bộ trường đua, đều là người Vương gia anh cũng có chung vinh dự, hiện tại tâm tình vô cùng kích động cùng hưng phấn.

Tưởng sẽ làm chuyện đại sự gì.

Đao Tỉ chăm chú nhìn anh: “Về nhà, ngủ.”

Bây giờ ai dám ngăn cản cô ngủ.

Trời không dung đất không tha.