Chương 24: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

“Lãng phí giấc ngủ của trẫm, còn muốn dễ dàng vỗ mông chạy?” Nếu dùng cảnh tượng anime để miêu tả biểu cảm hiện tại của Đao Tỉ, lúc này ánh sáng trong mắt cô biến mất vào hư vô, biểu cảm đặc biệt hòa nhã.

Đến mức.

Tự gọi mình là trẫm.

Đao Tỉ từng ở trong tiểu thuyết nữ tôn gϊếŧ nhân vật chính trở thành nữ đế, trong hơn sáu mươi năm trị vì tự xưng như vậy đã trở thành thói quen trong xương cốt. Ở thế giới sau này bởi vì môi trường khác biệt và tình thế không cho phép nên cái tên tự xưng này đã bị ép buộc phải thay đổi, nhưng khi cô đặc biệt tức giận thỉnh thoảng vẫn vô tình bật lên.

Ngủ không đủ giấc.

Sự bất mãn tột độ đã cho phép nhân cách bá chủ của nữ đế trỗi dậy thống trị.

Đao Tỉ nhìn thấy có người muốn lẻn đi, liền liếc mắt nhìn sang, uy hϊếp nói: “Tất cả khuôn mặt những người ở đây trẫm đều ghi tạc trong đầu. Bây giờ rời đi chính là công khai trở thành kẻ thù của trẫm, sau việc này …”

Gϊếŧ không tha.

Não bộ tất cả mọi người đều nhận thấy mối đe dọa.

Mấy con ngựa non có ý định chạy trốn vừa rồi liền cứng ngắc đứng tại chỗ, nội tâm bọn họ lạnh đi một mảng. Tâm lý sợ hãi bị Đao Tỉ uy hϊếp, còn có hành vi chạy trốn bại lộ bị Lưu Xá nhìn chằm chằm bằng con mắt thâm độc khiến trái tim lạnh giá.

Yêu muốn sống, ghét muốn chết.

Lưu Xá chỉ chiếm cái sau.



Chỉ cần trong đầu anh ta nghĩ mày xấu xa liền hận không thể để mày chết đi, hầu như những người trước đây làm phiền đến anh ta đều bị tàn tật rời đi. Những người đi theo anh ta đều hiểu rõ tính cách này, quỳ gối liếʍ láp đều là vì lợi nhuận.

Chỉ so sánh điểm này.

Điểm giống là Vương Hành cũng là một tay ăn chơi, nhưng được xem như là người tốt.

Ít nhất kết giao bạn bè điểm này cũng đủ để Vương Hành đánh bay Lưu Xá. Cho dù cũng là vì ích lợi, nhưng khi lâm vào tình thế tuyệt vọng, mấy con ngựa đó đều không nghĩ đến việc lẻn đi, thậm chí còn có người bày ra tư thế sống chết có nhau.

Không nói trước nhân phẩm như thế nào.

Nhưng phần nghĩa khí này đáng để tán dương.

Đao Tỉ liếc nhìn xung quanh, người bị nhìn qua đều cúi đầu, hận không thể trực tiếp vùi thẳng đầu vào trong quần. Giả bộ có thể che đậy chính mình trong đáy quần.

“Ai cho phép các người đứng, hả?”

Thình thịch.

Mấy con ngựa non đứng gần nhất với Đao Tỉ cũng không chịu nổi áp lực của cơn cuồng nộ này, nghe vậy sợi dây ý thức buột chặt trong đầu đột nhiên đứt ra, hai chân mềm nhũn ngã xuống đất. Cũng giống như những đứa trẻ được tiêm trong bệnh viên, dù chưa đến lượt mình, tiếng khóc lan ra từng người một cũng sẽ bị bầu không khí ảnh hưởng.

Như một vụ vỡ đê.



Một số người cúi đầu, tâm lý phòng ngự của những người khác sụp đổ trong phút chốc, cũng không có mấy bạn bè tốt đi theo bên cạnh Lưu Xá. Người ác dễ nghĩ tâm tư của người khác cũng xấu xa giống mình, vừa rồi bọn họ đã nhận thấy sự uy hϊếp của Đao Tỉ. Cho dù Vương gia không dám làm gì Lưu Xá, thì trả thù bọn họ lại không có áp lực gì. Hơn nữa vừa rồi bọn họ gần như quỳ lạy Vương Hành, hiện tại trong lòng không chừng đang kiềm chế cơn giận.

Lưu Xá không nhất thiết sẽ bảo vệ bọn họ.

Hơn nữa.

Lưu Xá người này lòng dạ cực kỳ hẹp hòi, anh ta bị bọn họ vây quanh xem nỗi nhục nhã lớn như vậy. Về sau nhớ lại chuyện này nhất định sẽ nghĩ cách ứng phó, nói không chừng anh ta sẽ dẫn đầu chèn ép bọn họ. Cái tên bạo quân đó sẽ không giữ lại bất kỳ ai biết về vụ bê bối của anh ta ở bên cạnh, thủ đoạn của Lưu Xá có thể còn tàn nhẫn hơn cả sự trả thù của Vương gia.

Thay vì chỉ quan sát.

Không bằng mất mặt cùng anh ta.

Nghĩ như vậy áp lực trong đầu cũng nhẹ bớt làm đầu gối cũng dễ dàng co quắp lại. Vả lại người có thể quỳ xuống dưới chân Lưu Xá cũng không phải là người có tự trọng, khi chấp nhận đi theo Lưu Xá vì lợi nhuận thì chính họ đã vứt bỏ trước.

Tôn nghiêm.

Đối với bọn họ mà nói là hàng xa xỉ, chứ không phải nhu yếu phẩm.

Vương Hành bên kia còn có anh em phản bội.

Đám đàn em của Lưu Xá đều quỳ xuống, anh ta cũng ngu ngốc quỳ xuống dưới ảnh hưởng của khí thế. Mới vừa nhận thấy bọn họ là người tanhg cuộc a lại quỳ gối cái gì, anh ta chỉ mới vỗ tay đứng lên nửa người đã bị Đao Tỉ liếc mắt nhìn đến, lại quỳ xuống. Không biết có phải anh ta từng vào cục cảnh sát hay không nhưng lại đặc biệt rất nghe lời vươn tay ôm lấy đầu.

Đao Tỉ: “…”