Chương 23: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Trong giây lát.

Tiếng gầm của chiếc xe vang lên.

Ánh mắt mọi người không khỏi gắt gao nhìn chằm chằm vào cửa xe, nhưng mà sau khi người phụ nữ mặc váy đỏ xuống xe lại không có ai dám nhìn thẳng vào mắt cô. Vừa rồi là dựa vào uy nghiêm và áp lực để cho những người này câm miệng, hiện tại chỉ dựa vào thực lực cường đại chèn ép là có thể làm cho bọn họ cảm thấy kinh hãi từ tận đáy lòng.

Sau khi xuống xe, Đao Tỉ nhìn người trợ giúp bên ngoài kia: "Nhanh lên.”

Cô muốn đi ngủ.

Không ngờ người trợ giúp bên ngoài kia rất sảng khoái trực tiếp nhận thua: "Tôi nhận thua.” Trong lòng anh ta bây giờ cũng giống như Vương Hành ở trận thứ hai, sau khi luyện tập có lẽ có thể vượt qua, nhưng đêm nay tuyệt đối không có khả năng. Vừa rồi hơn một phút đã là cực hạn của anh ta rồi.

Đao Tỉ rất hài lòng với sự thẳng tanh của đối phương.

Cô quay đầu nhìn thẳng Lưu Xá: "Ba ván tanhg hai, đã đến lúc anh thực hiện lời hứa rồi đấy.”

Lưu Xá nhất thời bắt đầu cảm thấy hơi chua.

Tất cả những người bên kia đều im lặng như bị câm, tất cả đều im như gà. Lúc này xung quanh Đao Tỉ tỏa ra uy áp đè ép khiến đám người bên người Vương Hành cũng không dám lớn tiếng la hét.

Giữa sân yên tĩnh đến mức nếu có một cây kim rơi xuống cũng dễ dàng nghe thấy.

Một phút trôi qua.

Đao Tỉ lạnh giọng hỏi: "Không muốn thực hiện lời hứa?”

Đương nhiên không muốn thừa nhận điều này.

Khóe miệng Lưu Xá hiện tại chua xót.

Lời nói ban đầu của anh ta quá đầy đủ và quá tàn nhẫn, không ngờ rằng một con quái vật sẽ đột ngột xuất hiện thậm chí có thể lật ngược tình thế tuyệt vọng như thế này. Anh ta đã chuẩn bị tốt để trở thành người khiến người ta ghét bỏ, không nghĩ đến bây giờ phải gánh chịu hậu quả.

Trong lòng Đao Tỉ cực kỳ không vui.



Không thể ngủ đúng giờ giấc, mắt thấy những người này còn kéo dài thời gian không thể ngủ.

Nội tâm cô càng trở nên không vui: “Các người đang làm trò tiêu khiển cho tôi à.”

Ngữ khí bình tĩnh, lại giống như sự bình lặng trước cơn bão.

Bầu không khí tại đây đặc biệt ngột ngạt.

Thậm chí không có người nào dám thở mạnh.

Tất cả đều giữ im lặng.

Vương Hành bên này có lá gan ngựa non can đảm hô lên: “Chúng tôi cùng … chị cả đã tanhg! Đã đến lúc các người thực hiện lời hứa của mình quỳ xuống gọi ông nội.” Có anh dẫn đầu, ngay lập tức vài con ngựa non ở đây bắt đầu la lối ồn ào.

“Các người thua rồi, mau nhanh chóng quỳ xuống gọi ông nội đi!”

“Vừa rồi còn kiêu ngạo như vậy, sao bây giờ không gọi đi?”

“Đừng tưởng thua rồi muốn quỵt nợ đấy!”

“Nếu thua không đủ khả năng làm thì lúc đó đừng thổi lớn chuyện như vậy!”

“Đã là đàn ông đánh cược được thì phải sẵn sàng thừa nhận thất bại.”

“Không có trứng L à, cứ lẳng lặng như đàn bà.”

Bọn họ bên này căn bản là ở thế yếu, cùng với Vương Hành và Vương Nhĩ Ngọc tổng cộng chỉ có năm người. Lúc này ba con ngựa non đang trong trạng thái hưng phấn và tinh thần cao độ, họ gây ra tiếng động còn lớn hơn cả chục người bên đối phương lúc nãy.

Tiếng ồn ào xua tan mấy phần áp lực.

Lưu Xá bên kia cuối cùng cũng bình phục lại tinh thần.

Tuân theo lời hứa đã đánh cược nhận thua là không có khả năng, anh ta vô cùng tức giận vốn dĩ đã nắm chắc tình thế nhưng Vương Hành lại có thể lật ngược thế cờ. Ánh mắt Lưu Xá âm trầm nhìn viện trợ bên ngoài được mời đến.



Ánh mắt Long Hào tối đi.

Loại người ích kỷ như Lưu Xá sẽ không bao giờ nghĩ rằng mình sai trong bất kỳ hoàn cảnh nào, càng không bao giờ cho rằng mọi nguyên nhân của sự việc đều do mình tự gây ra, đầu tiên là sẽ đổ hết lỗi cho người khác.

Đây là chính mình giận chó đánh mèo.

Long Hào dùng mông để nghĩ cũng đoán được suy nghĩ của Lưu Xá, nếu không thừa nhận thất bại cục diện bây giờ sẽ không thành ra thế này, nếu anh ta có thể bứt phá tiếp tục giành tanhg lợi, thì cổ vũ ăn mừng chiến tanhg sẽ là phe bọn họ.

Vậy nên, đều là anh ta sai.

Lưu Xá chính là cho rằng như vậy.

Anh ta không sai.

Có sai đều là những kẻ phế vật không thể làm tốt mọi việc!

Nếu Long Hào có thể tanhg, anh ta sẽ không phải xấu hổ như bây giờ.

Quay đầu lại …

Đến lúc này anh ta đổi sắc mặt giữ thể diện cho mình: “Hừ, hôm nay tính ra các người gặp may!”

Lưu Xá dời đi, đám ngựa non cũng đi theo.

Bên này có hàng chục người ở đây khác với Vương Hành người vừa rồi mới bị dồn vào ngõ cụt, nếu muốn đi đối phương cũng không thể ngăn cản. Lưu Xá bên này đều là nghĩ như vậy, nhưng suy nghĩ này đã bị phá vỡ ngay trong giây tiếp theo.

Ba giây.

Đao Tỉ trực tiếp phóng tới ba người đàn em bên cạnh Lưu Xá.

Bao gồm cả anh ta.

Cô duỗi chân đạp thẳng lên mặt Lưu Xá.