Chương 18: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Chân con thỏ nhỏ kia đều mềm nhũn, vừa rồi em gái anh chỉ sờ mặt vỗ mông một cái, còn có dùng ngôn ngữ cùng ánh mắt trêu chọc khiến con thỏ nhỏ phấn nộn kia kích động hưng phấn. Vương Hành dùng kinh nghiệm phong phú của mình để đảm bảo, em gái anh chỉ cần trêu chọc thêm vài lần nữa, con thỏ non này tuyệt đối sẽ vui vẻ thăng thiên ngay tại chỗ!

Trên đường trở về.

Lúc giữa đường, chuông điện thoại di động của Vương Hành vang lên.

Anh đang lái xe trên đường phố đông đúc nên tùy ý bật loa ngoài. Còn chưa nói gì thì bên trong loa đã truyền đến một âm thanh ồn ào, ngay sau đó là một đoạn mắng chửi có nội dung đặc biệt phong phú, nghe tình huống là đang gọi điện thoại mắng ai đó, đợi chừng mười mấy giây đối phương mới bắt đầu nói chuyện với Vương Hành.

"Anh Hành, da rắn phá vỡ kỷ lục của anh... Mẹ kiếp tôi còn đang chờ anh Hành của tôi đến ( đây là bớt thời gian mắng bên kia hai câu), anh ta thách thức anh, miệng còn nói ra những từ khó nghe, anh xem..."

Bên kia cũng mở loa ngoài.

"Không có hứng.”

"Có bản lĩnh lại đây."

"Thi đấu với nhau, có dám hay không?"

"Nếu thua quỳ xuống gọi ông nội."

Người tìm Vương Hành tính tình cũng bạo phát: "Anh Hành, anh mau đến đây. Mẹ kiếp ..." Người kia lại mắng chửi người đối diện, phía sau không nghe rõ, người gọi điện thoại trực tiếp cúp điện thoại.

Vương Hành nhìn qua gương chiếu hậu.

Người gọi điện thoại là một người hậu bối của anh, trong hồ sơ ghi là kỷ lục nhanh nhất trong trường đua. Vừa nghe thanh âm đó đã biết là đối thủ cân tài cân sức của anh rồi, ở mọi phương diện luôn thích đối nghịch với anh.



Hiện tại không thi đấu chính là mặc định đối phương là người tanhg.

Lần sau gặp mặt cũng không ngẩng đầu lên được.

Anh rất muốn đi.

Nhưng lại không dám nói ra.

Đao Tỷ đã thể hiện rõ ràng cô ghét hành vi ăn chơi xa xỉ của anh, thậm chí còn muốn lôi kéo anh em của anh cùng tiến lên. Mặt khác lại nói một chuyện bi thương, Lý Ninh Viễn cách vách bị bắt cóc một lần, vì phòng ngừa tai họa chưa từng xảy ra, khóa học rèn luyện của anh em Vương gia lại tăng thêm các khóa học phòng vệ như Taekwondo.

Anh em chiến đấu với nhau, Vương Hành chưa từng tanhg một lần.

"Đổi hướng."

Vương Hành ngơ ngác: "Hả?”

Đao Tỷ lạnh lùng nhìn anh: "Tìm chỗ, trở về cũng phải đẹp mắt.”

Ngoài ra...

Vương Hành là một người khác biệt.

Anh không giống như những tên ăn chơi trác táng khác bởi vì vô dụng cho nên chỉ có thể ăn rồi chờ chết, mặt khác nếu như ăn chơi trác táng là cái có thể mặt dày mà tùy tiện sử dụng thì anh cũng muốn thử. Vương Hành và bọn họ căn bản không giống nhau, thật sự từ đáy lòng anh luôn coi ăn uống vui chơi chờ chết là mục tiêu chân chính, dự định dùng cả đời này để thực hiện.

Cho người khác một cơ hội khác để người ta phục vụ mình.



Vương Hành không phải như vậy.

Anh là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa hưởng thụ, con đường đến thành công bằng phẳng không có trắc trở mà vẫn lười không muốn đi. Không thấy cái suy nghĩ của anh à, anh còn nghĩ đến việc sinh một đứa con để thay anh kế thừa sự nghiệp gia đình.

Cưỡng chế lại không thể cưỡng chế cả đời.

Anh có thể bởi vì cường quyền mà khuất phục nhưng lại không phục tùng cái nhiệm vụ cả đời này.

Đao Tỷ cũng không có thời gian luôn nhìn chằm chằm vào một mình anh, việc sa đọa là thứ có thể ăn mòn tinh thần của một người, cái này không thể giải quyết ngay được. Không thể cắt đứt toàn bộ cuộc sống bên ngoài xã hội của anh, như vậy sẽ khiến anh lại trở nên cố chấp hơn.

Cho nên mới suy nghĩ đưa bạn bè bên cạnh anh đi theo.

Không cần mỗi người bọn họ đều đột nhiên trở thành thiên tài kinh doanh, chỉ cần cho bọn họ một cơ hội làm giàu để cho bọn họ bận rộn không quan tâm vui chơi là được rồi. Chờ mọi người xung quanh đều bận thì việc đi chơi một mình cũng không có ý nghĩa gì.

Thông qua phương thức như vậy để tạo ra một bức tường.

Do đó, có thể đạt được mục đích của mình.

Hơn nữa Đao Tỷ cũng không có ý định làm trái ý định của Vương Hành để ép anh thay đổi, mặt khác sống có ý nghĩa chính là vui vẻ mà sống. Niềm vui của Vương Hành là hưởng lạc, cho dù anh sống có phong phú như thế nào nhưng nếu trở nên vất vả, đau khổ cũng là trái với nguyên tắc của anh.

Cho nên.

Suy nghĩ của Đao Tỷ là cho dù Vương Hành có đồng ý hay không, trước tiên phải mạnh mẽ kéo anh đi lêи đỉиɦ bậc thang, sau đó anh lại muốn ăn chơi và chờ chết thì mặc kệ. Có năng lực thành công nhưng lại không muốn làm việc có thể nói là mỗi người theo đuổi cuộc sống khác nhau, cái này và mang danh phế vật vô dụng chỉ có thể hưởng lạc cả đời thì cũng có sự khác biệt.

Cô muốn mọi người để ý tới Vương Hành.