Chương 19: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Suy nghĩ đầu tiên là: "A, có năng lực mà lười đi làm việc."

Thay vì: "Ồ, đó là một phế vật vô dụng sao làm được chuyện đó."

Những gì Đao Tỷ muốn làm.

Câu nói phổ biến đó là: nổi bật.

Cho dù dùng thủ đoạn gì cũng phải mạnh mẽ giúp cho Vương Hành được trở nên tiến bộ hơn, cho dù bên trong anh tất cả đều là vô dụng không làm nên trò trông gì cũng không sao cả, ít nhất lúc anh đi ra ngoài phải được phát sáng như miếng pha lê có giá trị.

Cũng coi như đó là tư tưởng quyền lực của ba mẹ.

Trước khi trưởng thành thích quản mọi thứ của con.

Nhưng không thể phủ nhận rằng đôi khi vì lợi ích của con, thì điều đó thực sự lại trở thành điều tốt.

Trở lại chuyện chính.

Vương Hành có chút kinh ngạc: "Anh có thể đi...Sao?”

Anh có chút không xác định Đao Tỷ nói tìm trường đua, giống như anh nghĩ. Nếu em gái anh nói đổi hướng chỉ là đổi con đường về nhà, anh lại tự tiện lái xe qua sợ là sẽ đổi lấy một trận đòn.

Đao Tỷ là con người.

Là con người có khuyết điểm.

Cho dù cô xuyên qua thời không mấy trăm năm cũng không có biến thành con người hoàn mỹ, ví dụ như tại một thời điểm nhất định vẫn rất soái. Ở một mức độ nào đó Vương Hành được coi như là biết được một phần của cô, cô có thể ghét bỏ đôi mắt của mình không đẹp, mũi không đủ vểnh, miệng quá lớn, nhưng tuyệt đối không thích cũng không cho phép người ngoài đánh giá mình.

"Em còn chưa chết đâu."



Thật đáng để chửi mà.

Lúc đánh nhau, mọi người đều tiện thể hỏi thăm đời thứ mười tám của dòng họ đối phương, vừa rồi khi mắng Vương Hành đối phương đã mang theo tất cả phụ nữ Vương gia. Một khi mang tâm trạng muốn xúc phạm đối phương để chửi thề thì tất nhiên sẽ rất khó nghe, cái gì mà tiết Thanh Minh sẽ đi thăm mộ cả nhà các người.

Đao Tỷ cười lạnh: "A, rác rưởi nên ở trong thùng rác.”

Câu nói lạnh lẽo này khiến lưng Vương Hành cũng run rẩy.

Không thể không nhớ lại trước đây.

Bởi vì đồ chơi bị chạm qua nên từ yêu thích Vương Nhĩ Ngọc đã biến thành chán ghét, tuy rằng còn được trả lại, nhưng cô quay đầu ném vào thùng rác. Búp bê Barbie bị cắt xén, với một lớp sốt cà chua được đổ lên đó.

Vương Hành vì thế mà gặp ác mộng mấy đêm.

Cũng may thần kinh của anh rất ngốc nên rất nhanh chóng dời đi lực chú ý, nhất là được Đao Tỷ cho phép có thể đi tìm đường đua giống như huấn luyện viên quân sự đột nhiên xin nghỉ bất ngờ. Anh nhất thời nhấn chân ga lái xe rất nhanh, ốc sên bò chậm rãi trong nháy mắt đã tiến hóa đến tốc độ chạy của báo săn.

Có một đường đua trong thành phố.

Có những con đường thẳng chạy nước rút, những khúc cua lớn phức tạp và những khúc cua liên tục có độ khó cao. Càng tốt hơn chính là thành phố này thông qua một con đường càng thêm thuận tiện, trừ phi là từ ngoại tỉnh tự lái xe tiến vào, nơi này sau khi vào ban đêm rất ít xe đi qua. Sau khi phái người hai đầu thỏa hiệp, liền dĩ nhiên là địa điểm đua xe xa hoa.

Đến đích.

Mọi người của hai đội đứng ở hai bên. Ở nơi xa xôi có thể nghe thấy tiếng chửi rủa kịch liệt, tốc độ nói rõ ràng, luôn luôn đổi mới, vốn từ vựng phong phú quả thực có thể làm cho giáo viên ngữ văn xấu hổ mà chết.

“Anh Hành tới rồi!”

Có người nhanh trí nhìn thấy xe của Vương Hành chạy tới hô một tiếng.



Tiếng mắng cũng dần nhỏ hơn một chút.

Sau khi Vương Hành xuống xe, đối phương đồng loạt phát ra tiếng la ó.

"Suỵt ~~~"

Đối phương có một thanh niên tựa vào đầu xe, ăn mặc rất hip hop vẻ mặt phô trương, thần sắc cao ngạo hướng về phía Vương Hành khinh bỉ nói: "Ôi chà, đàn em của tên lão đại ngu xuẩn, ông đây còn tưởng rằng mày không dám tới đây.”

Lúc này Vương Hành liền nổi giận: "Tao chỉ chậm có 0.1 giây thôi, tên cẩu bại trận.”

Đối phương còn có người vẫy cờ hò hét: "Đó cũng là do anh Lưu chúng tôi nhanh hơn!”

Tiểu đệ bên này vẫy cờ hò hét vì Vương Hành lúc này liền tiếp lời: "Chắc canh nhanh hơn anh Hành, vừa ngắn vừa nhỏ lại không có sức, nên mấy em gái mới ghét bỏ anh ta theo anh Hành của bọn tao.”

Lời này lại làm không khí hai bên căng thẳng.

Hai bên tiếp tục chiến đấu.

“Câm miệng lại!”

Giọng nói không lớn lại mạnh mẽ vang lên giữa đám đông.

Tiếng ồn ào giống như bị ấn nút tạm dừng. Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía người phụ nữ mặc váy đỏ đi theo phía sau Vương Hành xuống xe, màu đỏ tươi vốn đã mang theo khí thế nữ vương, người mặc nó đã tăng sự sang trọng này lên gấp mấy lần. Cho dù không nói lời nào, cũng có thể cảm nhận được cảm giác áp bách đến từ người cô.

Đối phương non nớt nghĩ có thể nói ra hai câu để chửi cô, lại phát hiện cổ họng khô khốc nói không nên lời.

Đao Tỷ nhíu mày.

Vừa rồi giọng nói của ba ngàn con vịt cạc cạc khiêu chiến khiến đầu cô đau muốn chết.