Chương 16: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Vân Phàm cần tiền.

Không nhiều lắm.

Đối với những người ăn chơi xa xỉ có thể đủ khả năng chi phí trăm vạn trên năm của câu lạc bộ mà nói, số tiền này có thể chính là tiền ăn hơi xa xỉ của bọn họ, hoặc là tiện tay mua cho người phụ nữ một túi nước hoa, mỹ phẩm.

Nói thẳng ra là như vậy.

Vân Phàm tự nhận nếu dựa vào tài năng của mình qua vài năm có lẽ có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng hiện thực không cho phép điều đó. Mẹ anh ta bị bệnh nặng, ung thư giai đoạn đầu, khối u ác tính. Cắt bỏ sẽ không có nguy hiểm, nếu bỏ lỡ thời gian điều trị tốt nhất này có thể trực tiếp chuyển sang giai đoạn cuối mà chờ chết.

Có hai cách để có tiền nhanh chóng.

Một là bất hợp pháp.

Hai là bán mình.

Bán thân còn chia làm hai loại.

Một là bán bên trong, các bộ phận của cơ thể con người vẫn còn có giá trị. Một là bán thịt, cách lấy tiền này chính là mua bán không có vốn, nếu tìm được người mua tốt một lần có thể nhận được rất nhiều tiền.

Điều thứ nhất không cần xem xét.

Điều thứ hai, anh ta còn phải chăm sóc mẹ và em gái còn đang học trung học, nếu thân thể suy sụp thì họ cũng mất đi chỗ dựa. Vân Phàm suy nghĩ một đêm liền quyết định lựa chọn cái sau, cắn răng tiêu hết tiền trên người để trang điểm cho mình, tiền bối dẫn dắt anh ta vào con đường này đã từng dùng phương pháp này kiếm được một khoản tiền lớn.

Mọi việc đều vô cùng khó khăn.



Anh ta là người đầu tiên được một người phụ nữ nhìn trúng.

Thành thật mà nói.

Nguyên nhân Vân Phàm đi nhận chi phiếu kia không có chuyển cho Đao Tỷ trước tiên chính là lúc ấy hơi chần chừ muốn lấy đi một trăm vạn kia, dù sao trên danh nghĩa là bồi thường cho anh ta. Nếu có một khoản tiền này, anh ta chẳng những có thể giải quyết bệnh của mẹ còn có thể giúp gia đình có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa không cần phải làm bẩn thân thể.

Và anh ta có thể chắc canh.

Cho dù cầm số tiền này trực tiếp chạy trốn, Đao Tỷ cũng sẽ không truy cứu.

Khinh thường, cũng là do tới bước đường cùng đi.

Người phụ nữ này thể hiện sự thờ ơ quá rõ ràng.

Một nhân vật nhỏ như anh ta căn bản không đáng để bận tâm. Nhưng chạy trốn anh ta lại có chút không nỡ, một trăm vạn mà thôi, cố gắng một chút anh ta vẫn có thể kiếm về. Có thể dễ dàng chạy trốn, nhưng cơ hội tốt như vậy không thể đến lần thứ hai.

Đám ăn chơi kia nghe không hiểu nhưng anh ta lại có thể hiểu.

Hơn nữa bởi vì những thứ liên quan chính là chuyên môn mà anh ta học nên mới có thể hiểu biết sâu sắc, nếu như trong tay cô có thành phẩm tốt thì thật sự mà nói, tương lai sẽ gây ra sự thay đổi và đổi mới mọi thứ trên thế giới! Cảnh tượng mà đối phương miêu tả lúc ấy anh ta nghe được vô cùng hào hứng, thậm chí ngay lúc đó còn muốn làm việc đó dù có khổ đến đâu đi chăng nữa.

Vân Phàm muốn đánh cuộc một lần.

Đổi lại lúc trước dùng mạng của mẹ làm tiền đặt cược anh ta không dám đánh cuộc.

Bây giờ anh ta có một con đường phía sau.

Chủ nhân câu lạc bộ kia, Bạch Thuật, lúc ấy Bạch thiếu nhìn anh ta với ánh mắt du͙© vọиɠ xâm lược. Nếu như anh ta đem chi phiếu trả lại cho Đao Tỷ sau đó nếu không thu lại được cái gì, anh ta còn có thể đi tìm Bạch thiếu kia thử may mắn. Đối phương có thể tiện tay ký chi phiếu trăm vạn có thể thấy được là kim chủ hào phóng, ít nhất cũng lấy lại được tiền thuốc men của mẹ.



Vân Phàm lặp đi lặp lại một lần nữa: "Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

Đao Tỷ nhận được một triệu séc.

Cô ỷ vào ưu thế chiều cao trở tay dùng chi phiếu nâng cằm Vân Phàm lên. Người đàn ông này dung mạo không tệ, không phải loại mỹ nhân vừa nhìn đã có thể làm cho người ta kinh diễm không thôi, mà thuộc loại ưa nhìn. Loại mỹ nhân thích hợp để mang ra ngoài chơi để giúp chủ nhân tăng thể diện, còn loại này chỉ cần giữ bên mình nuôi dưỡng ngược lại rất thoải mái đi.

"Cái gì cũng nguyện ý, à?"

Con ngươi lạnh lùng như độc xà có độc làm cho Vân Phàm cứng ngắc.

Anh ta dùng sức nắm tay.

Móng tay rơi vào lòng bàn tay đau đớn khiến anh ta hơi tỉnh táo một chút, Vân Phàm hít sâu cắn răng gật đầu: "Chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm, tạp vụ chạy việc..." Anh ta hơi có chút xấu hổ nhanh chóng nói nhanh câu đó: "Còn có thể làm ấm giường.”

“Những chuyện này tôi đều nguyện ý làm!”

Đao Tỷ lại đánh giá thêm một chút nữa.

Trêu chọc anh ta thật sự rất vui nha, dáng vẻ nhút nhát cũng đáng yêu.

Có một số chỗ chưa được nhưng cũng tạm hài lòng.

Nếu Vân Phàm tự cam chịu tự so sánh mình là đồ chơi ở lại bên cạnh trêu chọc giải sầu cũng không tệ, có điều cho dù quỳ anh ta cũng muốn cố gắng thẳng lưng làm người, vậy thì không thể tùy ý chà đạp lòng tự trọng của người khác.

“Tên.”