Chương 15: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Bạch Thuật là một người khôn ngoan, anh ta có thể sẽ tiêu tiền không lý do nhưng sẽ không đầu tư mà không lý do. Trước mắt anh ta mới chỉ ra tay thực hiện vài lần đều chứng minh nhãn quan đầy tư của anh ta cực tốt, ngay cả khi không kiếm được nhiều tiền thì cũng không mất tiền.

Trương Khải tạm thời quên mất Đao Tỉ nói đệ nhất Forbes.

Anh ta nghĩ rằng đây sẽ là một lý tưởng vĩ đại, người làm công ai mà không muốn chính mình trở thành ông chủ, sau khi chính mình trở thành ông chủ ai lại không muốn trở thành người lớn mạnh nhất? Hơn nữa lúc tìm kiếm sự giúp đỡ ai mà không khoe khoang bản thân đôi ba câu? Chính là khoe khoang này thổi có chút lớn nhưng cũng không ảnh hưởng đến quan hệ hợp tác thực sự.

Câu hỏi lần này trịnh trọng hơn nhiều: “Kế hoạch của cô, nói thử xem.”

Đao Tỉ cầm lấy miếng quýt đã được nhặt sạch sẽ mạng màu trắng từ trong tay Vân Phàm nhét vào miệng, nhai chậm rãi lại nuốt, khi thành công trong việc kí©h thí©ɧ sự thèm ăn của mọi người mới bắt đầu bài phát biểu của mình.

Cô nói: “Trí tuệ nhân tạo.”

Bill Gates đã gây bão toàn cầu với Microsoft, điện thoại thông minh Apple dẫn đầu với những đổi mới mang tính sáng tạo kỹ thuật. Chưa kể những người đến sau ở đây phản sát, ai chiếm được tiên phong trước hầu như có thể nuốt trọn chiếc bánh lớn này.

Trên thế giới này trí tuệ nhân tạo vẫn chỉ là một khái niệm.

Đao Tỉ từng xuyên qua một thế giới công nghệ rất tiên tiến đã bay ra khỏi thế giới tiểu thuyết giữa các hành tinh. Ngoài trừ những bỡ ngỡ ban đầu cô đã rất nỗ lực học hỏi từ những điều cơ bản nhất. Mặc dù xếp hạng cuối cùng của thế giới chỉ có D+, lãng phí một lần sống giá trị, nhưng đối với cô mà nói tất cả đều xứng đáng, những kiến thức này là của cải và kho báu lớn nhất của cô.

Cô có lẽ không phải là thiên tài.

Nhưng cô so với người thường có nhiều kỳ ngộ và thời gian vô hạn.

Cô có một bộ não ‘trí tuệ’ có thể nghiền nát các siêu thiên tài chỉ với sự nỗ lực cùng thời gian. Ngoài ra không biết có phải do xuyên qua nhiều thế giới cũng đã mài giũa sức mạnh tinh thần của cô, gần nhất trí nhớ của cô gần như đạt đến mức gặp qua là không quên, hơn nữa đối với năng lực lý giải những điều mới cũng được cải thiện rất nhiều.



Hiện tại cô cũng có thể được xưng là thiên tài.

Mặc dù phần ‘thiên phú’ này là cô có được sau khi dùng nhiều điểm kỹ năng khác nhau, nhưng điều đó cũng không ngắn cản được cô sử dụng một phần trăm kiến thức dự trữ trong đầu là có thể nghiền nát tất cả những thiên tài trên thế giới này.

Đao Tỉ nghĩ đến đây có chút phổng mũi.

Tuy nhiên nhìn thấy đám công tử mặt thộn ra kinh ngạc lại cảm thấy u sầu.

Kế hoạch của cô bọn họ nghe không hiểu.

Thậm chí bọn họ không có đối tượng tham chiếu cho những thứ đi trước thời đại một bước, đối với một người chưa bao giờ ăn thịt làm thế nào có thể mô tả hương vị của thịt, bọn họ cũng có thể mua thịt rõ ràng ăn ngon nhưng không biết mùi vị nó như thế nào.

Đổi một người.

Bạch Thuật cũng không hiểu những thứ này, nhưng anh ta nhìn thấy lợi ích cùng tương lai trong đó, vì vậy nguyện ý đầu tư vào Lý Ninh Viễn. Còn đám công tử ăn chơi trác táng chỉ biết ăn nhậu vui chơi này thực sự không thể trông chờ vào trí óc và tầm nhìn tốt của bọn họ, bằng không lớn như vậy, bậc cha chú của bọn họ sớm đã để họ tham gia vào việc điều hành công ty rồi.

Đao Tỉ không nói gì.

Cô trực tiếp nói rõ: “Thứ nhất, Vương gia chúng tôi không thiếu tiền. Thứ hai, tôi không thiếu đối tượng hợp tác, giả như Bạch Thuật rất quan tâm đến việc đầu tư vào lĩnh vực này. Thứ ba, lý do tôi đưa các người đến cũng chỉ vì các người là bạn bè của Vương Hành, có các người lôi kéo Vương Hành cũng có động lực tiến tới.”

Lời nói này có chút khó nghe.

Còn có chút trực tiếp nắm cổ áo vả mặt.



Sắc mặt mọi người ngồi ở đây ít nhiều cũng thấy xấu hổ, nhưng bọn họ đối với triển vọng tương lai mà Đao Tỉ vừa nói lại có chút động tâm. Nghe không hiểu cụ thể là chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều nghe hiểu có thể kiếm tiền, kiếm được rất nhiều tiền.

Hơn nữa không yêu cầu họ làm bất cứ điều gì khó khăn.

Chỉ cần trả một ít chi phí.

Nếu thua cược sẽ không mất nhiều, nhưng nếu tanhg cược sẽ có tiền đồ vô hạn.

Đao Tỉ đứng lên, liếc nhìn xung quanh một vòng cuối cùng nói: “Những điều cần nói đã nói, tôi có thể cho các người một cơ hội lựa chọn nữa sau khi đưa ra thành phẩm vào tuần sau, đến lúc đó có muốn tiếp tục hay không là tùy thuộc vào các người.”

Cô nhìn về phía Vương Hành: “Đi thôi, anh.”

Từ anh này làm Vương Hành sửng sốt.

Kể từ khi sáu tuổi ngoại trừ một số trường hợp cùng uy hϊếp, anh đã rất lâu rồi chưa từng nghe Vương Nhĩ Ngọc gọi anh trai anh một cách tự nhiên và bình thản như vậy. Trong lúc nhất thời có chút ngây ngốc đứng lên, vô thức đi theo phía sau cô ra ngoài.

Ra khỏi hội quán.

Đao Tỉ nhìn về phía Vân Phàm đang theo ở phía sau, nói đùa: “Những người thông minh hẳn nên cầm tiền rời đi vào lúc này.” Lúc này tờ chi phiếu một trăm vạn vẫn còn nằm trong tay đối phương.

Vân Phàm nhìn người phụ nữ này.

Nghiến răng đưa ra quyết định: “Cái gì tôi cũng đều nguyện ý làm.”