Chương 14: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Cái này không còn là một trò đùa quốc tế nữa, trò đùa này đã vượt qua dải ngân hà đi? Mấy người anh em bọn họ uống say quá khoe khoang cũng không dám thổi lớn như vậy! Xương cốt của chính mình nặng mấy cân mấy lượng vẫn còn rất rõ ràng.

Những người khác cũng đờ người ra chết lặng.

Tùng!

Lộc cộc ~

Đao Tỉ đem ánh mắt đặt trên người thanh niên tóc đỏ.

Toàn thân Lưu Viễn run lên, anh ta cúi xuống với vẻ mặt ngượng ngùng nhặt quả quýt dưới chân Đao Tỉ, thân phận của anh ta được coi là thấp nhất trong số những tên ăn chơi trác táng này, vừa rồi anh ta muốn bóc một quả quýt để lấy lòng cô em gái mới tới này. Trương Khải bị kế hoạch nhỏ kinh hãi mà làm rớt điếu thuốc, quả quýt trên tay anh ta cũng bị dọa rớt.

Đao Tỉ nhìn anh ta: “Bóc vỏ quyết ra.”

Lưu Viễn vội vàng gật đầu: “A? Uhm!”

Không hiểu, nhưng vẫn là tuân theo mệnh lệnh trong tiềm thức.

Anh ta ngồi gần Đao Tỉ nhất, vừa rồi khi họ nhìn nhau nếu như anh ta không ngồi chắc canh phỏng chừng cũng giống như Vương Hành trực tiếp bị dọa sợ. Nhà anh ta có một người ông mắc hội chứng tâm lý thời hậu chiến, trước đây ông cụ từng là chiến sĩ ra chiến trường dùng qua súng thật đạn thật, hồi nhỏ lúc anh ta đi chúc Tết đối phương đột nhiên nổi điên suýt chút nữa gϊếŧ chết anh ta.

Trong cái nhìn điên cuồng đó lộ ra sát khí gϊếŧ người.

Đến nay anh ta vẫn nhớ rõ.



Cái nhìn vừa rồi của Đao Tỉ rất bình tĩnh, có điều càng nhìn sâu càng thêm đáng sợ.

Người mất trí bình tĩnh càng đáng sợ hơn.

Khi vỏ quýt được bóc ra từng cái một, thỉnh thoảng bởi vì tay Lưu Viễn run lên khiến móng tay không cẩn thận vô tình làm xước thịt quýt, mùi quýt lan trong không khí càng nồng đậm, nó cũng xua tan nhiều mùi vị lẫn lộn trong không khí.

Màu sương giá trên mặt Đao Tỉ cũng phai nhạt đi đôi chút.

Cô nói tiếp: “Kế hoạch này ngoại trừ chúng ta, ngoài ra Bạch Thuật cũng sẽ là một trong những đối tác.” Lời này nói ra mặt không đỏ tim không giả, thanh âm đều không có run rẩy, ngôn ngữ cũng đặc biệt có sức thuyết phục.

Đám công tử bột có mặt đem miệng lớn khép lại một chút.

Bạch Thuật cùng Lý Ninh Viễn còn không giống nhau.

Bản thân anh ta cũng là kẻ ăn chơi trác táng, có lúc còn điên rồ hơn đám ăn chơi trác táng, nhưng có điều Bạch Thuật là một công tử có bản lĩnh hơn. Mặc dù thu nhập cụ thể không biết được, nhưng đúng là có một số doanh nghiệp về cơ bản đều đang kiếm tiền thật. Tất cả những tên xài hoang phí bọn họ đều là những tay tiêu tiền của ba mẹ, Bạch Thuật tiêu tiền là từ chính mình kiếm được.

Lý Ninh Viễn kinh thường bọn họ nhất ở điểm này.

Tìm Bạch Thuật hợp tác cũng bởi vì anh ta là một tên công tử có bản lĩnh. Có bản lĩnh thì mê chơi một chút cũng không có gì, mọi người có vốn để chơi. Không có khả năng gặm còn bày ra bộ dáng kiêu ngạo, chính là phế vật cặn bã.

Vương Hành nghẹn họng nhìn trân trối: “…”

Không phải …

Đao Tỉ mặt không biểu tình nhìn chăm chú.



Mí mắt Vương Hành nhảy lên, anh quay đầu lại bắt đầu thay đổi chủ đề: “A hahaha, cái này, vừa nãy khi vào cửa chúng tôi gặp được Bạch Thuật. Đúng rồi, tôi nói cho các người biết…” Cuối cùng anh cũng tìm được cơ hội để khoe em gái, bắt đầu hưng phấn kéo Đao Tỉ lại sau đó kể với bọn họ về toàn bộ quá trình trước khi vả mặt sau đó lại bị vả mặt ngược lại của Lý Ninh Viễn.

Ông trời vô tình cũng đã trợ giúp một lần.

Vân Phàm nghĩ anh ta làm bình hoa duy nhất ở nơi này cũng không thể cái gì cũng không làm, lúc sau nhìn thấy Lưu Viễn lột quả quýt, anh ta cũng tùy tiện cầm lấy một quả quýt bắt đầu xoa nắn.

Từ ‘đem’ Đao Tỉ nói rất có ngôn ngữ nghệ thuật.

Sắp trở thành cùng đã trở thành, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau. Ngay cả khi nghệ thuật ngôn ngữ của Đao Tỉ sau đó bị lật tẩy cũng không tính là nói dối. Nếu cô có thể thuyết phục Bạch Thuật tham gia hợp tác, đó chính là lời nói chân thật.

“Wow!”

“Lợi hại!”

Này là phản ứng sau khi nghe Vương Hành khoe khoang.

Đều là những người ở cùng giai đoạn không biết ai, Lý Ninh Viễn chính là thủ lĩnh của thế hệ bọn họ. Hầu như tất cả mọi người khi lớn lên đều sẽ được ba mẹ nhắc phải học tập theo Lý Ninh Viễn của Lý gia.

Hành vi của Đao Tỉ vừa rồi quả thực là làm hả lòng hả dạ.

Sau khi cười xong lại lần nữa quay lại lúc ban đầu.

Trương Khải cũng là tay ăn chơi bậc nhất rất ghét đứa trẻ Lý Ninh Viễn nhà bên cạnh, anh ta là người lớn tuổi nhất. Thành thật mà nói ai không muốn đạt đến đỉnh cao đời người, nhưng các bậc trưởng bối không tin tưởng vào năng lực của anh ta, anh ta lại ghét bỏ công việc kinh doanh nhỏ không muốn chạm vào nó, sau đó vẫn luôn như vậy cao không thành thấp không phải lộn xộn không như ý. Đôi khi cảm thấy buồn chán thậm chí còn có ý nghĩ đen tối về việc những người lớn tuổi nắm quyền đều tài giỏi như thế nào.