Chương 13: Anh Trai "trời Lạnh Rồi, Vương Gia Phá Sản Thôi"

Vương Hành không biết rằng vẻ mặt của anh lúc này không có chút cảm giác gì là anh trai ruột của cô, mọi người có mặt ở đây đều thấy có chút quen thuộc, thái độ nịnh nọt quá mức của anh rất giống một tên tay sai đang phất cờ hò reo cho chủ nhân của mình.

Bởi vì con chuột hamster đó không chỉ là nỗi ác mộng của Vương Hữu.

Mà còn là nỗi sợ hãi của Vương Hành.

Mấy chữ ‘chú chuột hamster nhỏ’ của Đao Tỉ cũng khiến anh nhớ lại nỗi sợ hãi bị em gái mình khống chế trong quá khứ, đặc biệt là vừa nãy em gái anh đã liên tiếp tát vào mặt Lý Ninh Viễn và khiến cho Bạch Thuật ngang ngược phải cúi đầu. Lúc này, nỗi kính sợ trong lòng anh cao hơn bao giờ hết.

Tiếp theo là một màn chào hỏi của chị em.

Đao Tỉ lạnh nhạt mở miệng: “Người được đưa tới đây ra ngoài trước đi.”

Trong không khí tràn ngập mùi son phấn, nước hoa.

Mặc dù trên người ai cũng dùng đồ cao cấp sang trọng nhưng tất cả những mùi này trộn lẫn vào nhau rất khó ngửi. Ngoài ra còn xen lẫn mùi thuốc lá, rượu bia. Trong căn phòng kín gió và đông người, chỉ cần ai đó di chuyển một chút đã có thể khiến cho mùi hỗn hợp này bay loạn trong không khí. Đối với một người có khứu giác nhạy bén như Đao Tỉ, chỗ này thật sự rất ngột ngạt.

Vương Hành xua tay đuổi người: “Các người ra ngoài tự chơi trước đi, chúng tôi nói chuyện một chút.”

Ở đây có rất nhiều thứ để chơi.

Đao Tỉ gọi một tiếng: “Anh ở lại, qua đây ngồi.”

Là một trong những người được đưa vào đây, Vân Phàm tự cảm thấy mình là một người lệ thuộc phải nghe lời kim chủ và đang chuẩn bị đi theo ra ngoài, nghe thấy những lời của cô thì sững sờ một chút, sau đó mang theo một thái độ ngoan ngoãn, lặng lẽ ngồi vào chỗ bên cạnh cô.

Cuối cùng Đao Tỉ cũng có thể hít một hơi thật sâu.

So với mùi hỗn tạp khó ngửi trong không khí, chỉ có mùi áo quần được giặt bằng bột giặt và phơi nắng trên người Vân Phàm mới có thể khiến cô dễ thở hơn một chút. Ngoài ra, giữ anh ta lại cũng rất có ích, từ đầu cô đã không đưa anh ta vào với thái độ xem đối phương là một món đồ chơi, giá trị đầu óc của anh ta cao hơn giá trị cơ thể.

“Em gái Nhĩ Ngọc, có chuyện gì thì nhanh nói đi, anh đang chơi rất thoải mái.”



Người vừa nói là Trương Khải.

Anh ta cho rằng Vương Hữu sợ Vương Nhĩ Ngọc vì nhà bọn họ phải phụ thuộc vào nhà họ Vương, con cái trong nhánh phụ kính nể con cái của nhánh chính là chuyện rất bình thường, dù sao nhà bọn họ cũng phải dựa vào nhà họ Vương, không thể không sợ. Quyền lực của nhà Trương Khải cao hơn một chút so với nhà họ Vương, vừa nãy không ra tay ngăn cản cũng tự cảm thấy rất giữ thể diện cho bọn họ rồi.

Đao Tỉ vẫn im lặng.

Khí thế tích lũy trong nhiều năm xuyên không lập tức toát ra!

Cô liếc mắt nhìn từng người một, cho đến khi tất cả mọi người đều cúi thấp đầu xuống mới mở miệng nói chuyện: "Tôi tìm mọi người để bàn bạc hợp tác."

Trương Khải bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm đến nỗi tim đập nhanh không ngừng, cảm thấy còn đáng sợ hơn so với lúc bị ba của mình nhìn. Bây giờ, anh ta mới mơ hồ hiểu được tại sao Vương Hữu cọc cằn lại sợ người phụ nữ này như vậy.

Gượng gạo nói: “Được thôi.”

Nói đi, có thành công cũng có thất bại.

Có thể nghe thử trước.

Đao Tỉ thấy tất cả mọi người đều gật đầu, tiếp tục nói: “Trước tiên sẽ nói một chút về mục tiêu nhỏ của tôi.”

Vương Hành: ”...”

Từ nay về sau.

Ngoại trừ chuột hamster, từ ‘nhỏ’ cũng là bóng đen tâm lý của anh.

Đao Tỉ tạm dừng lại.

Sự trầm mặc của cô khiến không khí càng thêm căng thẳng.

Những người có mặt đều mong đợi cô đưa ra một kế hoạch tuyệt vời, rốt cuộc thì áp lực mà đôi mắt đó gây ra cho họ vừa rồi là quá mạnh. Bọn họ ít nhiều đều trải qua cảm giác uy áp vô hình này đối với bậc trưởng bối hoặc những người có địa vị cao khác, sự uy áp chung quy có thể chuyển hóa thành một giá trị đáng tin cậy.



Đao Tỉ cũng cho người khác cảm giác thật đáng tin cậy.

Trải qua cuộc đối đầu vừa rồi, hoặc nói là sau cuộc chiến giành hào quang. Trong tâm trí họ đối với Đao Tỉ gần như bị nghiền nát lần lượt xuất hiện như cường đại, khôn ngoan, vững vàng, điềm tĩnh, ấn tượng đáng tin cậy tích cực.

Dưới con mắt quan sát của đám đông.

Đao Tỉ nói kế hoạch nhỏ của cô một cách rất bình tĩnh giống như một lãnh đạo đang phát biểu tuyên truyền: “Tôi ở đây có một kế hoạch nhỏ chưa hoàn thiện, sau khi thành công có thể leo lên vị trí đệ nhất của Forbes.”

Vương Hành: “…”

Miệng kinh ngạc mở to đến mức có thể nhét vừa một cái bóng đèn.

Anh theo bản năng phản bác: “Cái kia, cái này không phải dành cho ba…”

Chỉ là khi đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Đao Tỉ, Vương Hành lại lần nữa câm miệng. Không dám nói những lời kế tiếp, chỉ có thể thì thầm trong lòng: “Kế hoạch nhỏ này mà được cho là mục tiêu nhỏ của ba sao?”

Lừa đảo!

Buông tha cho anh trai gà mờ của cô đi.

Trương Khải vừa bị ánh mắt mang theo uy áp mãnh mẽ nhìn chằm chằm làm trái tim bé nhỏ đập loạn xạ, vừa định hút một điếu thuốc để trấn tĩnh nhưng nó chưa đưa được đến miệng, sau khi nghe thấy mục tiêu nhỏ này điếu thuốc cũng theo cú sốc rơi xuống đất.

“Gì?”

Tai anh ta dường như có chút vấn đề.

Kế hoạch nhỏ chưa hoàn thiện?

Forbes đệ nhất?