Chương 110

Tiểu Ngân bay đến trước mặt Tuyết Bảo, ong ong nói cái gì đó.

Tuyết Bảo chi chi kêu hai tiếng đáp lại, cuối cùng cũng lấy lại tinh thần một ít.

Sở Diệp nhìn phản ứng của Tiểu Ngân thầm nghĩ: Tiểu Ngân la hét muốn cắn Lâm Mộng Dung thành đầu heo, chẳng lẽ là muốn vì Tuyết Bảo xả giận? Mà hai đứa nó quan hệ tốt hơn những gì hắn nghĩ!

Sở Diệp vẫn luôn bảo Ngân Sí Ong giám thị ở dưới chân núi, nhìn thấy Sở Tư Thần rời đi mới thở dài nhẹ nhõm.

“Đi rồi sao?” Lâm Sơ Văn hỏi.

Sở Diệp gật gật đầu, nói: “Đi rồi, là do Ngân Sí Ong truyền tin tới, mà Lâm Mộng Dung muốn tìm ngươi, nên Sở Tư Thần mới tới bồi nàng.”

Lâm Sơ Văn cắn chặt răng, nói: “Vậy sau.”

Người trong nhà đều cảm thấy Lâm Mộng Dung tướng mạo xinh đẹp, tư chất lại tốt nhân phẩm cao, nhưng Lâm Sơ Văn lại đối vị đường tỷ này lại thích không nổi, Lâm Mộng Dung cứ lảm nhãm muốn hắn quay lại Lâm gia, làm hắn thập phần chán ghét.

Lâm Sơ Văn ẩn ẩn cảm thấy Lâm Mộng Dung nói với Sở Tư Thần là chỉ muốn hắn trở về Lâm gia thật ra chỉ lấy đó làm cái cớ mà thôi, thứ thật sự mà cô ta muốn chính là viên ngọc của Sở Diệp mà thôi.

“Chúng ta trở về đi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Được.”

Sở Diệp mang theo Lâm Sơ Văn xuống núi, thôn trưởng nhìn thấy hai người quay lại liền nhanh chân chạy tới nói: “Sở thiếu, hôm qua ngày đi đâu vậy! Sau tới bây giờ mới trở về?”

Thôn trưởng cũng đã nhìn ra được dù Sở Tư Thần cùng Sở Diệp đều là người Sở gia nhưng địa vị của Sở Tư Thần chắc chấn là cao quý hơn Sở Diệp, bất quá Sở Diệp ở trong thôn đã được một thời gian, quan hệ với thôn dân rất tốt, cách làm người cũng không giống Sở Tư Thần thích coi thường người khác nên thôn trưởng tự nhiên càng hướng về phía Sở Diệp hơn

“Đi trên núi phóng ong.”

Thôn trưởng thở dài, nói: “Người đường huynh kia của ngươi lại tới tìm ngươi đáng tiếc ngươi không ở ta thấy hắn cố ý tìm ngươi để kêu ngươi quay về Sở gia, nhưng Sở thiếu ngài lại lên núi phóng ong, đã làm mất cơ duyên rồi.”

Sở Diệp mắt trợn trắng, thầm nghĩ: Về gia tộc? Về gia tộc làm cái gì, hắn một mình tự do tự tại có gì không tốt?

“Ta cảm thấy Long Nhai Sơn chính là phong thuỷ bảo địa nên ta nhưng luyến tiếc đi.” Sở Diệp nói.

Lời Sở Diệp nói không phải hoàn toàn là nói dối, Sở Diệp cảm thấy ở Long Nhai Sơn tựa hồ ẩn tàng rất nhiều tài nguyên, nhưng người ở đây năng lực hữu hạn, nên cũng không có năng lực khai phá.

Thôn trưởng ha ha cười, nói: “Long Nhai Thôn mà cũng tính là phong thuỷ bảo địa a! Diệp thiếu thật biết nói giỡn.”

Trong thôn luôn nghĩ chỉ cần là người trẻ tuổi có chút ít bản lĩnh đều sẽ muốn ra ngoài khám phá thế giới to lớn ngoài kia, nhưng Sở Diệp thì không như thế bản thân có bản lĩnh lớn nhưng lại thích ở nơi nhỏ bé thế này, đáng tiếc thiển trì khó lưu giao long a! “Diệp thiếu bản lĩnh tốt nếu cứ lưu lại cái thôn nghèo này thì quá đáng tiếc, nhưng ở Sở gia ngài sẽ có rất nhiều cơ duyên chờ ngài.”

“Cái đó ta không lo, cái gọi là cơ duyên nếu là của mình thì sẽ tự có được có trốn cũng không được.” Sở Diệp tiêu sái nói.

Thôn trưởng thấy bộ dạng thong dong của Sở Diệp, gật gật đầu, nói: “Cũng đúng.”