Chương 111

Thôn trưởng lại tưởng tượng, thầm nghĩ: Người trong các đại gia tộc tuy sống trong nhung lụa nhưng nghe nói cạnh tranh cũng rất khốc liệt, lấy bản lĩnh Sở Diệp ở trong thôn làm một phú ông, nghĩ lại cũng không có gì không tốt.

Sáng sớm ngày thứ ba, vì phòng ngừa trường hợp ngoài ý muốn, Sở Diệp lần thứ hai vào núi để trốn

Nhưng lần này Sở Tư Thần không có tới nên Sở Diệp âm thầm thở dài nhẹ nhõm.

Lại qua một ngày, Sở Diệp nghe được thôn dân bàn luận rằng thương đội đã rời khỏi Trúc Khê Trấn, đi tới một thành trấn khác lại âm thầm thở dài nhẹ nhõm, như trút ra được cả bầu tâm sự.

“Những người đó đi rồi.” Sở Diệp nói.

Lâm Sơ Văn gật đầu, nói: “Đúng vậy!”

Nghe được Sở Tư Thần đã đi, Sở Diệp coi như đã bỏ đi được một gánh nặng, Sở Diệp cân nhắc: Nếu Sở Tư Thần đã đi vậy trong thời gian tới, hắn coi như cũng đã tránh được vận mệnh bị tên kia gϊếŧ chết, nguyên chủ chính chỉ là một tên pháo hôi qua đường mà thôi, hẳn là không đáng để nữ chủ cùng với những nhân vật trọng yếu khác trong tiểu thuyết tiêu phí quá nhiều tâm huyết vào hắn.

Lâm Mộng Dung ngồi ở trên xe ngựa, nhìn Trúc Khê trấn càng ngày càng xa, trong lòng trống rỗng.

Sở Tư Thần nhìn bộ dạng không vui của Lâm Mộng Dung, trong lòng có chút khó chịu, Lâm Mộng Dung chú ý Sở Diệp có chút quá mứt, việc đó làm cho hắn cảm thấy hụt hẫng.

“Mộng Dung, ngươi đừng như vậy nữa cũng chỉ là một viên Xích Huyết Tủy thôi sao? Ta nghĩ cách mua cho ngươi là được.” Sở Tư Thần an ủi nói.

Lâm Mộng Dung lắc đầu, nói: “Cảm ơn, bất quá không cần.”

Lâm Mộng Dung không biết chính mình sai mất cái gì, nhưng tổng cảm thấy cái kia so với Xích Huyết Tủy còn trân quý gấp trăm lần.

----------------------------------------

Sở Tư Thần đi rồi, cuộc sống của Sở Diệp lại khôi phục như dĩ vãng.

Sở Diệp ngồi trong xe ngựa, đi lên trấn trên bán mật ong.

“Diệp thiếu, tại sau ngài còn ở nơi này a!” Chưởng quầy có chút khó hiểu hỏi.

Sở Diệp không rõ nguyên do nói: “Ta không ở nơi này còn có thể ở nơi nào?”

Chưởng quầy cửa hàng ân cần nói: “Tất nhiên là đi theo thương đội quay về Sở gia, Diệp thiếu ngài hiện giờ đã có một thân bản lĩnh, tội gì phải ở cái tiểu địa phương này, chỉ nói việc nuôi ong thôi thì ngài ở Sở gia cũng có thể chưởng quản một phương, nơi đó mới là sân khấu của ngày! Còn có Tư Thần thiếu gia ngài ấy cũng có thể tiến cử ngài.”

Sở Diệp ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Cảm ơn ngươi đã quan tâm.”

Sở Diệp thầm nghĩ: Cái tên quản sự này cũng thật thích xen vào việc của người khác ghê, may mắn hắn vẫn luôn đề phòng người này, thứ tốt chân chính cũng chưa từng đưa đến cửa hàng để bán, dược tề của Lâm Sơ Văn là phân tán ra để bán, hơn nữa đại bộ phận dược tề đều bán ở địa phương khác.

Nếu để nữ chủ biết Lâm Sơ Văn đã có thể phối trí dược tề cũng không biết lại làm ra chuyện phiền phức gì đây.

Trong sách viết nữ chủ tới hiên ngang lẫm liệt, bất quá Sở Diệp lại không cảm thấy đối phương là người lương thiện.

Sở Diệp bán 200 hủ mật ong, thu được 300 đồng vàng, liền rời đi cửa hàng.