Chương 2: Hệ thống đáng giận

Nguyên chủ ức hϊếp Nguỵ Hàn đến cùng cực vì bí tịch tu luyện, khi Nguỵ Hàn còn nhỏ nguyên chủ suýt chút nữa gϊếŧ hắn, Nguỵ Hàn hận nguyên chủ vô cùng vô tận. Bây giờ nguyên chủ cũng đã uy hϊếp Nguỵ Hàn vô số lần, hắn đã ôm thù hận từ lâu. Tình thế hiện tại trở nên tiến thoái lưỡng nan.

Ý tưởng soát hảo cảm của Giang Kiều vừa rồi thật buồn cười, hiện tại cậu phi thường sợ hãi, cậu nên làm như thế nào để cứu chính mình? Cậu không muốn chết a. Chết bằng hình thức bị moi tim cắt phổi càng kinh khủng hơn. Cậu sợ đến mức choáng váng, rơi vào trầm từ, một lúc sau, phát hiện các sư huynh đệ xung quanh đều đang nhìn cậu.

Hệ thống trong đầu liền tục thúc giục: [Ký chủ, xin nhanh chóng mưu sát phản diện, nếu không sẽ tiến hành trừng phạt, trực tiếp bị huỷ diệt linh hồn.]

Thời gian như ngưng đọng đối với Giang Kiều, nhưng âm thanh nháo nhào xung quanh vẫn sục sôi, Giang Kiều cực kỳ sợ hãi, cậu buộc phải làm như vậy, vạn nhất cậu bị tiêu diệt thì làm sao bây giờ? Cậu cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, cảm thấy có lỗi với phản diện đại nhân nhưng cậu thực sự sợ chết.

“Giao bí tịch ra đây, ta cảnh cáo ngươi lần cuối. Nếu ngươi không giao, ta sẽ gϊếŧ ngươi.” Giang Kiều nói xong, cầm kiếm trong tay bước đi từng bước vững vàng hướng về phía Nguỵ Hàn.

Đám sư đệ bên cạnh cổ vũ: “Kiều sư huynh, cho nó biết chút màu sắc đi.”

“Kiều sư huynh, bây giờ là lúc lấy lại những thứ nên thuộc về huynh.”

Giang Kiều chỉ kiếm vào ngực hắn, còn đang do dự, trong đầu suy nghĩ nếu không gϊếŧ hắn thì hệ thống hiện tại liền gϊếŧ cậu, không bằng về sau lại chết, vả lại Nguỵ Hàn lúc này đã bị thủ hạ của Giang Kiều đánh cho nửa sống nửa chết. Nguỵ Hàn miễn cưỡng bò dậy, trong miệng phun ra một ngụm máu đen.

Nguỵ Hàn yếu đuối giống như chó nhà có tang, ngay cả chó mèo hoang cũng có thể khi dễ hắn, Giang Kiều bị áp lực cực lớn, da đầu đổ mồ hôi, bao nhiêu đôi mắt đổ dồn vào mình, khí thế ngạo mạn nhanh chóng được giải phóng.

Giang Kiều nhắm mắt làm ngơ nói: “Ồ, ngươi giống như bị trúng độc vậy, trong cơ thể không còn sức lực đi? Xụi lơ trên mặt đất, thật tội nghiệp.”

Giang Kiều tiến gần, sắc mặt nham hiểm, khoé miệng run rẫy mấy lần giống như điên cuồng, một chân đem Nguỵ Hàn đá lăn lộn vài vòng, trên thân thể toàn là vết máu.

“Tiểu súc sinh, nhìn cái gì? Nếu ngươi dùng ánh mắt như vậy nhìn ta một lần nữa, ta nhất định sẽ lột da gút gân ngươi, hiểu không? Ngươi chỉ là một con chó nhà có tang, ánh mắt nên tỏ ra hèn mọn chút đi.”

Các đệ tử theo dõi xung quanh lập tức tản ra, nhìn Nguỵ Hàn lăn lộn mà reo hò, lòng bàn tay Giang Kiều đổ đầy mồ hôi, cậu phải dùng hết dũng khí mới có thể làm được chuyện này.

Không ai hiểu được sự đấu tranh trong nội tâm Giang Kiều, họ chỉ biết reo hò cổ vũ.

“Sư huynh, làm tốt lắm.”

“Sư huynh, đánh chết tiểu súc sinh này đi.”

Giang Kiều nghe những người xung quanh kêu gào, không thể không làm đến cùng, dứt khoát chỉa kiếm vào ngực hắn, “Không có năng lực thì đừng lấy những thứ không phải của mình, ngươi thấy đúng không? Muốn chết ngay bây giờ hay là giao ra quyển bí tịch kia, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

Trong con ngươi Nguỵ Hàn, thân hình Giang Kiều phóng đại vô số lần, hận ý trong lòng lan tràn vô tận, sớm muộn gì hắn cũng làm Giang Kiều phải trả giá bằng máu của mình.

Kiếm của Giang Kiều thậm chí xuyên vào da thịt, máu rỉ ra, các để tử xung quanh kinh ngạc nhìn một màn này, bình thường Kiều sư huynh trăm triệu lần không dám thật sự làm tổn thương đến nó, nhưng lúc này Giang Kiều tựa như càng hung ác hơn so với lúc trước.

Nguỵ Hàn chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, trong khoảnh khắc kiếm đâm vào xương sườn của hắn, mối đe doạ tử vong bớp lấy trái tim hắn như rắn rết quấn chặt từng vòng từng vòng, nước mắt sợ hãi không kìm được chảy ra, tay run rẫy nắm chặt lấy quyển bí tịch, đôi mắt đỏ hoe đầy hận thù nhìn chằm chằm vào Giang Kiều.

Giang Kiều nhanh chóng chộp lấy quyển sách, cất vào không gian của mình, dùng chân đá hắn ra xa, giọng nói đầy vẻ đắc ý kiêu ngạo: “Lấy ra sớm một chút không phải liền tốt rồi sao, đồ phế vật. Một hai phải ăn chút khổ sở da thịt mới chịu giao ra.”

Nguỵ Hàn phun ra một ngụm máu lớn, Giang Kiều cầm lấy bí tịch rời đi, các đệ tử lập tức vây quanh khen ngợi: “Sư huynh, huynh quả thực không phải người tầm thưởng, bí tịch lấy đến tay dễ dàng như vậy.”

Mặc kệ sư đệ xung quanh khen ngợi như thế nào, bộ dáng cậu vẫn lãnh đạm không đáp lại, trong lòng hiện tại như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, không ai có thể hiểu tâm tình cậu, lúc này Nguỵ Hàn chỉ là còn tương đối nhỏ, dễ khi dễ.

Giang Kiều tay bị mồ hôi làm ẩm ướt, cậu đã thay đổi hướng đi của cốt truyện, trong truyện gốc, Giang Kiều không có lấy được quyển bí tịch này, nguyên chủ vẫn luôn không dám chân chính động thủ với Nguỵ Hàn.

Cái bí tịch này gọi là, Ngũ Dương Thần Công, cũng không phải bí tịch chân chính gì, mà là bí tịch tà giáo, chỉ cần tu luyện cái này, sẽ đoạ ma, thậm chí đánh mất lý trí.

Loại công pháp này có thể tăng cường tu vi trong thời gian ngắn, thân thể cũng sẽ không còn thuộc về mình, phản diện đại nhân Nguỵ Hàn chính là vừa sinh ra liền mang tà cốt, trong sách hắn cũng càng ngày càng trở nên cuồng bạo khủng bố, là đại phản diện.

Thân phận của Nguỵ Hàn không đơn giản, Giang Kiều nhất định phải tìm cách bù đắp.

Lúc này, bọn họ còn chưa có năng lực phản kháng, may mà lần này sư phụ đi vắng hơn nửa tháng, cậu có đủ thời gian, công pháp này cậu có thể phá giải được, đọc giả Giang Kiều đã xem qua sách và biết cách giải quyết như thế nào.

Sau khi Giang Kiều có được cuốn bí tịch này, cậu phải tăng cường tu luyện và giấu tai mắt người khác, sư phụ Vô Tình đạo nhân là một người trời sinh tính tình vừa đa nghi lại vừa tàn nhẫn.

Sau khi nhóm người rời đi, Nguỵ Hàn ở trong góc cố gắng chống đỡ thân thể nhưng vô pháp đứng dậy được, thân thể vẫn nằm trong bụi đất, không người quan tâm.

Tất cả đồng môn đều vui mừng khi lấy được bí tịch, trên đường đi mọi người vui cười rạng rỡ, đi được nửa đường Giang Kiều đột nhiên nói: “Một mình ta tu luyện bí thuật trước nếu thông thấu, có thể dạy cho các ngươi một vài chiêu thức, giải tán đi.”

“Đa tạ sư huynh chỉ điểm, đệ cáo từ trước.”

“Chúc sư huynh sớm ngày tu luyện thành công, nhất cử thành danh.”

Giang Kiều nghĩ tự mình tàng trữ nhưng bọn họ đều không hiểu, chúng sư đệ đều nhất nhất đáp ứng.

Cậu cũng không giám đυ.ng đến phản diện đại nhân, nếu mạng sống của hắn gặp nguy hiểm thứ trong cơ thể hắn sẽ bị lộ ra.

Cậu đi vòng qua đường nhỏ, vội vã quay lại mai viên nơi Nguỵ Hàn vừa bị đánh, cần phải càng nhanh càng tốt, trong chốc lát nhờ Vô Ảnh Bộ cậu đã đến nơi, quả nhiên Nguỵ Hàn vẫn đang nằm liệt trên đất, khắp người toàn là bụi bẩn và vết máu.

“Không cam lòng đi, bí tịch của ngươi ở trên người ta, mà ngươi chỉ có thể nhìn.”

“Ta cũng hi vọng ngươi có thể sống lâu, nhưng đáng tiếc hiện tại ta sẽ ném ngươi xuống vực sâu, ngươi có lẽ chỉ sống được đến đây thôi.”

Có thứ kia trong cơ thể, dù Nguỵ Hàn có bị ném xuống vách núi cũng sẽ không chết, chờ Nguỵ Hàn trưởng thành thêm lại nói. Đôi con ngươi của Nguỵ Hàn đỏ như máu, hắn chưa bao giờ bị ức hϊếp đến mức độ này, thù này, chỉ cần hắn có thể sống, hắn nhất định sẽ đem người trước mắt nghiền thành tro.

Giang Kiều không chút do dự, trực tiếp ném Nguỵ Hàn xuống vách núi, Nguỵ Hàn hung tợn nhìn người này muốn đem hình dáng này đời đời ghi tạc trong lòng.

Hệ thống: [….Ký chủ, ngài cũng quá ngoan độc đi.]

“Đây chính là ngươi bức ta, ngươi muốn ta gϊếŧ hắn. Nếu ta làm theo lời ngươi, ta có lẽ sẽ chết ngay tại nơi này đi. Thứ đồ chơi trong thân thể hắn đâu phải ngươi không biết.”

Sau này cậu phải nhanh chóng trốn đi, nếu không Nguỵ Hàn tìm đến cửa cậu sẽ thực sự xong đời.

“Được rồi, nói cho ta biết tại sao ngươi lại xuất hiện và nhiệm vụ của ta là gì?”

Hệ thống: [Ký chủ, ngài thật thông minh, đã lâu ta chưa gặp một người nào giỏi như ngài, bây giờ ta nói cho ngài biết, nhiệm vụ của ngài kỳ thật là giúp đỡ nam chủ và nữ chủ vui vẻ trưởng thành, cho nên chúng ta phải xoá bỏ chướng ngại vật chen vào quan hệ của bọn họ.]

Nếu không phải cậu xem không ít tiểu thuyết xuyên không, cậu cũng không có bản lĩnh như vậy, “Nhưng nếu hắn không làm phản diện nữa, không cần thiết phải gϊếŧ hắn đi?” Giang Kiều thắc mắc.

Hệ thống: [Không có khả năng, hắn trời sinh đã thiếu tình thương lại còn có tâm lý biếи ŧɦái cố chấp, chỉ có nữ chủ xinh đẹp, tốt bụng mới có thể hấp dẫn được hắn….nhưng hiện tại nghĩ lại, đúng là còn chưa có uy hϊếp đến nam nữ chủ, vậy ngài hãy cảm hoá hắn đi.]

….Giang Kiều cạn lời, hệ thống chết tiệt, ngươi không thể đáng tin cậy hơn chút sao?

Cậu không tiếp tục dò hỏi nữa, cậu tin rằng mình có thể thuyết phục phản diện đại nhân cải tà quy chính.