Lý Mai vốn là một người không biết tức giận, nghe Trương Quế Hoa nói chỉ hoảng sợ, sợ cô ta thật sự xảy ra chuyện nên vội vàng gật gật đầu: "Em dâu, ngày mai chị sẽ lên núi đào rau dại.”
Trương Quế Hoa còn muốn nói tiếp, nhưng ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt mẹ chồng đang gắt gao nhìn chằm chằm vào mình, nhất thời một câu cũng nghẹn ở cổ họng không nói ra được, vung tay ra khỏi phòng bếp.
Vu Tình thấy cô ta đi rồi, nhìn con dâu cả mở miệng nói: "Ngày mai con xuống ruộng làm việc là được rồi, ngày mai mẹ sẽ dẫn Tuyết Hoa lên núi đào rau dại.”
Hiện giờ đại gia đình này không còn người đáng tin cậy, cô chính là người làm chủ trong nhà này, nếu cô đã chiếm dụng thân thể của người ta, không thể chỉ lười biếng không làm việc được.
Vừa vặn thừa dịp lên núi, cô còn có thể nghiên cứu thật tốt hệ thống giao dịch của mình.
Hơn nữa trên núi có nhiều rau dại, đến lúc đó kiếm được thêm chút điểm tích lũy, có thể đổi một đống thứ tốt, cô muốn ăn ngon, không muốn mỗi ngày đều uống nước canh trong vắt này.
"Đúng rồi, con theo mẹ vào trong phòng một lát." Vu Tình đi tới cửa phòng bếp thì dừng bước, nhìn thoáng qua Lý Mai nói.
Lý Mai vừa nghe phải đi đến phòng mẹ chồng, trong nháy mắt có chút sợ hãi, mẹ chồng cô ấy không phải là tìm cô ấy tính sổ chuyện trứng gà buổi sáng chứ.
Xong đời rồi, làm sao bây giờ, Lý Mai đứng ở phòng bếp gấp đến độ xoay vòng.
Trương Quế Hoa tự nhiên cũng nghe thấy lời mẹ chồng nói, trong lòng vui vẻ, một bộ dáng xem náo nhiệt, đợi đến khi Lý Mai ra khỏi phòng bếp, cô ta đắc ý đi đến bên cạnh Lý Mai, cười tủm tỉm nói: "Chị dâu cả, mẹ tìm chị có chuyện gì vậy? Không phải là vì chuyện trứng gà buổi sáng chứ, em đã nói trứng gà quý giá như vậy, để mất mẹ không thể không tức giận được, thì ra là chờ chị ở đây.”
Lý Mai nghe vậy sắc mặt trắng bệch, thân thể vốn đã gầy yếu hiện giờ xem ra giống như là lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Từ Hiếu Nghĩa đi đến bên cạnh cô ấy, duỗi tay nắm chặt lấy tay cô ấy, kéo cô ấy nói: "Đừng sợ, anh và em cùng nhau vào, cùng lắm thì anh lên núi xem có thể tìm được trứng gà rừng hay không.”
Lý Mai nhìn người đàn ông cảm động gật gật đầu, tuy nói mẹ chồng đối với cô ấy không tốt, nhưng người đàn ông lại đối xử rất tốt với cô ấy, biết yêu thương cô ấy, cô ấy đã thấy thỏa mãn rồi.
Hơn nữa, trong thôn cũng có rất nhiều người mẹ chồng đối xử với con dâu không tốt.
Hai vợ chồng đi tới cửa phòng Vu Tình, cả hai đều thấp thỏm bất an, cuối cùng vẫn là Từ Hiếu Nghĩa gõ cửa: "Mẹ, con và vợ vào đây ạ.”
"Ừm, cửa không chốt, vào đi.”
Từ Hiếu Nghĩa thấy thế trực tiếp đẩy cửa phòng ra, kéo vợ mình vào trong phòng.
"Mẹ, mẹ tìm Lý Mai có chuyện gì vậy?" Từ Hiếu Nghĩa thấy mẹ thì khẩn trương xoa xoa lòng bàn tay, không dám ngẩng đầu nhìn Vu Tình.
Lý Mai đứng ở phía sau anh ta, cũng là vẻ mặt sầu khổ.
Vu Tình không nói gì, đứng dậy lấy một hộp bột mạch nha từ trong tủ ra.
Trực tiếp đặt lên bàn: "Hộp sữa mạch nha này vốn là cha con mua cho mẹ để bồi bổ thân thể, hiện giờ thân thể của mẹ rất tốt. Nhưng ngược lại bây giờ Hạo Viễn đã hai tuổi rồi, gầy như đứa một tuổi, cầm cái này đi cho thằng bé uống.”
Lý Mai nhìn bột mạch nha trên bàn, thần sắc vui vẻ, đứng dậy muốn cầm lấy.
Nhưng lại bị Từ Hiếu Nghĩa kéo lại.
"Sao vậy?” Lý Mai khó hiểu hỏi, Hạo Viễn nhà cô bây giờ đã hai tuổi rồi, thân thể gầy yếu, thậm chí còn không biết đi, cả ngày chỉ có thể đợi ở trên giường.
Sữa của cô ấy không đủ, cả ngày ăn không no, lúc có sữa lúc không, Hạo Viễn nhà cô ấy cả ngày theo mẹ uống chút nước loãng, cô ấy thật sự sợ con trai mình sẽ không sống nổi nữa.
"Mẹ, mẹ tự giữ lại uống đi." Từ Hiếu Nghĩa buồn bực nói, bây giờ cha anh ta không còn nữa, anh ta chính là trụ cột trong nhà, mẹ nuôi lớn anh ta không dễ dàng gì, anh ta làm sao có thể cướp đồ cha đã chuẩn bị cho mẹ được.
Hơn nữa anh ta lớn như vậy, còn chưa hiếu kính mẹ một lần, nào còn mặt mũi cướp đồ cha cho mẹ chứ.
Lời này vừa nói ra, trong lòng Lý Mai trực tiếp trầm xuống, mất mát lui về phía sau Từ Hiếu Nghĩa.
Vu Tình tất nhiên nhìn thấy một màn này, trong lòng nhất thời có chút chua xót, hôm nay cô đã nhìn qua con trai út của Lý Mai, quá gầy rồi, nếu không ăn chút gì bổ sung thân thể, thật sự sẽ mất mạng.
Mặt cô ngang ngược nói: "Thằng cả, con không cầm còn chờ mẹ nhét vào trong tay con sao, Hạo Viễn chính là cháu đích tôn của nhà họ Từ chúng ta, con xem con làm cha đã nuôi dưỡng con trai thành cái dạng gì. Cha con đi rồi, chẳng lẽ con còn muốn cháu đích tôn của mẹ cũng đi theo sao, con nhất định phải cào trái tim mẹ ra thì con mới vui vẻ hả.”
Từ Hiếu Nghĩa vừa nghe thấy vậy lập tức hoảng hốt, vẻ mặt sốt ruột lắc đầu: "Mẹ, con không có ý này.”
"Không phải ý này thì mau cầm bột mạch nha cút đi cho mẹ, bớt chậm trễ bà già này đi ngủ.” Vu Tình thở phì phò nói.
Vừa dứt lời, Từ Hiếu Nghĩa sợ hãi lui về phía sau vài bước, tiếp theo duỗi cánh tay thật dài cầm lấy bột mạch nha, sau đó sợ tới mức chạy đi.
Chạy được vài bước anh ta lại vội vàng trở về, kéo vợ mình vẫn còn đang mê mang tại chỗ ra ngoài cửa, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại.
Vu Tình thấy người đi rồi, lúc này mới đứng dậy chốt cửa lại, khoan hãy nói, học theo cách nguyên chủ nói chuyện thật thoải mái.
Một đám mềm không ăn thích ăn cứng, nhất định phải để cô mắng vài câu mới nghe lời.
Trương Quế Hoa vẫn đứng ở trong sân xem náo nhiệt, chỉ chờ mẹ chồng đánh Lý Mai một trận, nhưng đợi nửa ngày cũng không có tiếng động gì, lại nhìn thấy anh cả và chị dâu cả cầm một hộp đồ chạy ra.
Bởi vì sắc trời có chút tối đen, cô ta nhìn không rõ lắm.
"Anh cả, chị dâu cả, mẹ tìm hai người làm gì vậy?” Trương Quế Hoa đi tới tò mò hỏi.
Tiếp theo cô ta liền mở to đôi mắt, vẻ mặt giật mình: "Anh cả, chị dâu cả, hai người có phải đã ăn cắp bột mạch nha của mẹ hay không.”
"Mẹ, anh cả và chị dâu cả trộm bột mạch nha của mẹ." Trương Quế Hoa đoạt lấy bột mạch nha từ trong tay Từ Hiếu Nghĩa, tiếp theo hướng về phía phòng của Vu Tình hô to.
"Trộm cái gì, đó là mẹ cho." Vu Tình còn chưa lên giường, đã nghe thấy trong sân cãi nhau, cô chậm rãi ra khỏi phòng.
Trương Quế Hoa vừa nghe là mẹ chồng cho, trong nháy mắt không bình tĩnh, rống cổ lên không phục nói: "Mẹ, mẹ dựa vào cái gì cho chị dâu cả bột mạch nha, sao con lại không có, mẹ cũng quá thiên vị rồi.”
"Vợ thằng hai, cô nói tôi thiên vị đúng không, được, ngày mai cô xuống ruộng làm việc kiếm công điểm cho tôi. Lúc trước chị dâu cả của cô mang thai, đợi đến khi sắp sinh mới không phải xuống ruộng làm việc. Cô mới được mấy tháng, chưa đầy ba tháng, còn vài tháng nữa mới sinh con. Mấy tháng này cô cũng xuống ruộng làm việc cho tôi, công việc trong nhà cô không cần quan tâm, tôi và Tuyết Hoa còn có Hà Diệp làm là được.”
Vu Tình đen mặt nói, muốn nói nguyên chủ ngoại trừ thiên vị Từ Tuyết Hoa ra, còn có người con dâu thứ hai là Trương Quế Hoa này, Trương Quế Hoa miệng ngọt, biết nói chuyện, không ít lần khiến cho nguyên chủ hài lòng.
Nhưng Vu Tình nhìn ra, Trương Quế Hoa chỉ biết mồm mép, những chuyện khác cũng chưa từng làm cho nguyên chủ, ngược lại cả ngày chỉ lười biếng.
Ngược lại Lý Mai là con dâu cả, cả ngày ăn ít làm nhiều, ngốc không chịu nổi.
Cô cũng không thể như nguyên chủ, thích nghe lời hay, lời hay lại không thể sống qua ngày được.
Trương Quế Hoa vừa nghe phải xuống ruộng làm việc, lập tức sợ hãi, vội vàng lắc đầu nói: "Mẹ, con không xuống ruộng làm việc đâu, thân thể con yếu ớt sẽ không chịu nổi.”
Xuống ruộng kiếm công điểm, cô ta không nên đi, mệt mỏi như vậy, làm sao có thể thoải mái như ở nhà được, hơn nữa ở nhà còn có Hà Diệp có thể hỗ trợ bản thân, bình thường cô ta giặt quần áo là được rồi.
Vu Tình nhìn mấy người trong sân trực tiếp nói: "Mẹ cho chị dâu cả của các con bột mạch nha, là cho Hạo Viễn ăn, đứa nhỏ Hạo Viễn này chính là cháu đích tôn của mẹ, các con thấy đứa nhỏ hai tuổi nhà ai mà gầy nhỏ như vậy không. Cha các con đã không còn, mẹ mất đi người đàn ông của mình đã rất thương tâm rồi, mẹ không thể nhìn cháu đích tôn của mình cũng đi theo được, bột mạch nha này là mẹ cho Hạo Viễn, ai cảm thấy mẹ thiên vị, vậy thì cứ cho là thiên vị đi." Vu Tình nói xong bộ dáng đau đớn, che ngực lại.
Lần này Từ Hiếu Nhân nhất thời cảm thấy rất áy náy, trừng mắt nhìn vợ mình, quay đầu nhìn về phía mẹ anh ta nói: "Mẹ, mẹ làm đúng lắm ạ, con không cảm thấy mẹ thiên vị.”