Chương 5: Trộm Rau

“Cô buổi tối chạy đến cửa nhà tôi, cứ coi như không phải trộm rau, vậy thì cũng là có suy nghĩ xấu. Người đàn ông nhà cô vừa mới mất, chắc không phải cô ra ngoài tìm đàn ông để làm chuyện bất chính chứ.” Người phụ nữ híp mắt nói không suy nghĩ, nói xong cô ta còn có chút dương dương đắc ý.

“Chị nói láo, CMN chị mới tìm đàn ông để làm chuyện bất chính.” Vu Tình không ngờ người phụ nữ già này vừa bắt đầu đã làm dơ danh tiếng của mình, tức giận dơ tay lên muốn tát một phát lên mặt cô ta.

Tuy nói cô không phải người của thời đại này, nhưng cô có nghe thế hệ trước từng nói, thời đại này danh tiếng là điều quan trọng nhất, càng đừng nói đến tìm đàn ông để làm chuyện bất chính, nói ra cô sẽ thành một người đàn bà dâʍ đãиɠ, có thể còn bị bắt đi.

“Vu Tình, cô muốn làm gì, tôi nói cho cô biết chúng ta động mồm không động tay.” Chị dâu Mã thấy Vu Tình giơ tay lên thì trừng mắt nhìn cô, nhất thời có chút hoảng hốt, liên tiếp lùi về phía sau vài bước.

“Động mồm không động tay, chị dâu Mã, nếu như ngày mai tôi nghe thấy lời nói không tốt cho danh tiếng của tôi, tôi lập tức gϊếŧ đến nhà chị, đến lúc đó tôi trực tiếp cầm búa đến đập nát nhà chị.”

Trong đầu Vu Tình có ký ức của nguyên chủ, cũng biết vì sao rất nhiều người sợ cô.

Học dáng dấp của nguyên chủ để nói, quả nhiên chị dâu Mã trở nên luống cuống.

Vu Tình này chính là một người sống tạm bợ, nói gì làm đấy, cô ta nói sẽ đập nát nhà của mình, vậy thì thật sự có thể đập nát nhà của mình.

Nghĩ đến đây khuôn mặt chị dâu Mã hoảng hốt, lấy lòng nói: “Vu Tình, tôi chỉ nói đùa với cô thôi, cô tiếp tục đào rau dại đi, tôi, tôi vào nhà đây.”

Chị dâu Mã nói xong thì nhanh chóng chạy vào trong nhà, ngay sau đó buộc chặt cổng lại.

Đứng ở cổng ngừng một lúc, thấy không có âm thanh, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm vỗ ngực một cái, cô ta thực sự là ăn no rửng mỡ rồi, lại dám mắng cả Vu Tình.

Vu Tình bị người vừa rồi đột nhiên xuất hiện dọa cho hoảng sợ, lúc này cô mới cẩn thận hơn một chút, lúc bán rau diếp ngựa cô cố ý nhìn xung quanh.

Thấy xung quanh không có ai, cô mới mở Thương Thành.

【Một cân ba lạng rau diếp ngựa, có bán hay không】

"Bán." Tiếp sau đó rau diếp ngựa biến mất trong nháy mắt, lúc này Vu Tình mới hài lòng đi về nhà.

Vừa bước vào sân, thì thấy trên bàn đã bày xong đồ ăn.

Vu Tình nhìn thoáng qua liền nhíu mày, trong đầu tìm tòi một phen trực tiếp bị chọc giận đến bật cười.

Theo lý thuyết trong nhà ngoại trừ cô và con gái không đi làm ra, những người khác trong nhà mỗi ngày đều đi làm, hơn nữa người đàn ông của nguyên chủ và ba người con trai mỗi ngày đều kiếm được rất nhiều công điểm.

Ngay cả hai cô con dâu trong nhà cũng làm việc, mỗi ngày cũng có năm sáu công điểm.

Hơn nữa đại đội bọn họ hàng năm thu hoạch khá tốt, nhà bọn họ nhiều công điểm như vậy nếu đổi thành lương thực, không nói đến một bữa cơm no, chỉ ăn no một nửa cũng không thành vấn đề.

Nhưng hết lần này tới lần khác Vu Tình là một người không biết cách sống, chỉ biết hưởng thụ một mình, đổi lương thực thành không ít tiền.

Sau đó tự cầm ở trong tay mình, thỉnh thoảng mở cho mình một bếp nhỏ, trong bếp nhỏ còn có con gái của cô ta là Từ Tuyết Hoa.

Cho nên ở thời đại ăn không đủ no này, nhà họ Từ chỉ có cô ta và Từ Tuyết Hoa lớn lên mập mạp.

"Mẹ, ăn cơm đi ạ." Lý Mai bày thức ăn xong, hô một tiếng.

Vu Tình gật gật đầu, chỉ có thể đi đến ngồi ở trước bàn ăn, buổi sáng không ăn cơm, buổi trưa cũng không ăn nổi, nếu bây giờ còn không ăn có lẽ cả nhà sẽ cảm thấy cô muốn tuyệt thực.

Từ Thừa Diên vừa đi, trong nhà cũng không còn ồn ào như trước, ai nấy đều bi thương, mỗi người đều có tâm tư ngồi ở trước bàn.

"Đều ăn đi, sau này tự múc cháo cho mình, đều dựa theo công việc đã làm mà múc." Vu Tình nói xong liền múc cho mình một chén canh loãng, một chén nước, đáy chén lắng xuống một ít cháo gạo.

Từ Tuyết Hoa thấy thế múc chén cháo thứ hai, tiếp theo Từ Hiếu Nghĩa, Từ Hiếu Nhân, sau đó Từ Hiếu Minh.

Cuối cùng đến lượt Trương Quế Hoa, hiện tại cô ta đang mang thai, trực tiếp lướt qua chị dâu cả Lý Mai múc cháo trước, tiếp theo là Lý Mai, sau đó là con gái Từ Hà Diệp của Lý Mai.

Đến lượt Lý Mai và Từ Hà Diệp, trong nồi đều là nước.

Hai người đổ hết nước cuối cùng rồi cầm lên uống.

Người trước bàn đều uống riêng, không có ai ngạc nhiên về hành động của hai người Lý Mai.

Vu Tình lại nhịn không được: "Thằng cả, con gái và vợ của con uống chút nước có thể ăn no bụng sao?”

Cái này còn không phải để người chết đói à, cưới một người vợ thật không dễ dàng gì, đói chết rồi cũng không còn nữa.

Từ Hiếu Nghĩa nghe vậy ngẩng đầu lên, lại uống một ngụm cháo nói: "Mẹ, không phải mẹ nói kiếm được nhiều công điểm mới được uống nhiều sao, hơn nữa cũng không còn cháo để uống nữa rồi.”

Con ngược lại muốn chia cho vợ của con, không phải mẹ không cho sao?

Câu cuối cùng Từ Hiếu Nghĩa suy nghĩ ở trong lòng một chút, không dám nói ra.

"Trong nhà còn có bánh không? Có thì cho vợ và con gái của con ăn một chút, chỉ uống nước nào có sức làm việc, cha của con đi rồi. Trong nhà thiếu một người làm việc, mỗi ngày sẽ thiếu đi rất nhiều công điểm, vợ con không ăn no, công điểm kiếm không đủ thì làm sao.”

Nghĩ đến bánh bao không nhân buổi sáng bị cô cắn một miếng, Vu Tình đứng dậy trở về phòng, cầm bánh bao đi tới trước bàn đưa cho Lý Mai: "Buổi sáng mẹ không đói nên không ăn, vợ thằng cả, con ngâm bánh bao này trong cháo gạo, chia cho Hà Diệp cùng ăn.”

Lý Mai nhìn mẹ chồng đưa bánh bao tới đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo có chút kinh ngạc, mẹ chồng cô ấy hôm nay rất không bình thường.

"Mẹ, chị dâu cả không ăn thì để con ăn." Trương Quế Hoa thấy cô ấy không nhận, lập tức cười hì hì đứng lên, đưa tay định lấy bánh bao kia.

Vu Tình lại né tránh, không cho cô ta bắt được.

"Sửng sốt cái gì, cho con còn không cầm đi, còn chờ bà già này đút cho con ăn à." Vu Tình thấy Lý Mai bất động, có chút tức giận, lập tức học theo nguyên chủ hung thần ác sát trừng mắt nhìn Lý Mai.

Lần này Lý Mai không bình tĩnh, sợ tới mức giật mình lập tức nhận lấy bánh bao, tiếp theo cúi đầu nhìn trộm mẹ chồng cô ấy, lúc này mới chia bánh bao cho con gái cùng nhau ăn.

Trương Quế Hoa nhìn bánh bao bị chị dâu cả và Hà Diệp ăn, trong lòng cực kỳ không thoải mái, ngồi trên ghế cũng không có sắc mặt tốt.

Từ Hiếu Nghĩa nhìn thấy một màn này, trong lúc nhất thời không biết mẹ của anh ta muốn làm gì, đây là thật sự muốn cho vợ của anh ta ăn no, hay là đang thăm dò anh ta.

Giờ phút này Lý Mai cũng bị mẹ chồng khác thường làm cho hoảng sợ, trước kia cô ấy và con gái đều như vậy, mẹ chồng cũng không nói gì, hiện giờ sao lại bắt đầu quan tâm cô ấy rồi.

Có điều tuy rằng tò mò, nhưng lại cảm động nhiều hơn, mẹ chồng cô ấy đây là thương cô ấy.

Vu Tình thấy tất cả mọi người bắt đầu ăn cơm, nhìn Lý Mai mở miệng nói: "Lần sau nấu cơm làm nhiều một chút, con còn phải đi làm, không ăn nhiều thì sao có sức làm việc, còn có Hà Diệp, gầy đi sẽ rất khó nhìn.”

"Mẹ, không sao đâu ạ, con và Hà Diệp ăn chút này là đủ rồi, lương thực trong nhà cũng không nhiều.

Tiết kiệm một chút nói không chừng còn có thể ăn được đến lúc thu hoạch lúa mì, nếu không tiết kiệm sẽ không có lương thực để ăn.” Lý Mai nói xong, câu nói cuối cùng liền nhỏ giọng như muỗi.

Nhưng mọi người ở trên bàn đều nghe thấy hết.

Cả đám người đều bắt đầu mặt mày ủ rũ.

Vu Tình nhất thời tò mò, nhà các cô rốt cuộc là nghèo bao nhiêu.

Cô ho một tiếng: "Vợ thằng cả, trong nhà còn bao nhiêu lương thực?”

"Không còn bao nhiêu ạ.” Lý Mai nhỏ giọng nói.

Vu Tình uống cháo xong đứng dậy, trực tiếp đi vào phòng bếp, lương thực trong nhà đều do hai con dâu quản lý, bình thường cô cũng không quan tâm đến việc này.

Hiện giờ vào phòng bếp nhìn lương thực trong vại trực tiếp kinh ngạc, nửa vại lương thực đã sắp chạm đáy rồi.

Hiện giờ còn hơn một tháng nữa là đến vụ thu hoạch lúa mì, chút lương thực này cho dù tiết kiệm thì ăn cũng không được mấy ngày.

Lý Mai cũng đi theo vào phòng bếp, thấy mẹ chồng sắc mặt đen sì, cho rằng cô tức giận, lập tức nói: "Mẹ, bắt đầu từ ngày mai con sẽ lên núi đào rau dại, đến lúc đó không còn lương thực chúng ta có thể ăn rau dại.”

Trương Quế Hoa e sợ thiên hạ không loạn bình thường, ôm bụng chậm rãi đi vào, nhìn Lý Mai nói: "Chị dâu cả, vậy chị đừng chỉ nói mà không làm nha, lương thực này cũng sắp hết rồi. Em còn đang mang thai, đây chính là huyết mạch của nhà họ Từ, nếu lương thực đứt đoạn, em đây chính là một xác hai mạng.”