Chương 7: Thương Thành Có Chứa Không Gian

Tiếp theo lại nhìn về phía vợ anh ta giận dữ mắng: "Trương Quế Hoa em lại dám nói bậy bạ xem, xem anh có xé nát cái miệng của em hay không.”

“Mẹ, con cũng không cảm thấy mẹ thiên vị, nếu như Hạo Viễn không bồi bổ thân thể sẽ không thể sống được, mẹ nuôi lớn chúng con, vốn là chúng con nên hiếu thuận với mẹ. Chờ con kiếm thật nhiều công điểm, đến lúc đó con sẽ hiếu kính mẹ thật tốt.” Từ Hiếu Minh nói theo.

“Mẹ, con cũng sẽ hiếu thảo với mẹ." Từ Hiếu Nghĩa ngượng ngùng nói, mẹ anh ta nói đúng, bản thân anh ta cũng nuôi con trai của mình không tốt, thật sự là không có bản lĩnh.

Từ Hiếu Nhân nghe em ba nói xong càng xấu hổ, cúi đầu nói: "Mẹ, con cũng sẽ kiếm thật nhiều công điểm để hiếu kính mẹ.”

Từ Tuyết Hoa vốn cũng có chút ghen tị mẹ cô bé lại cho chị dâu cả bột mạch nha, hôm nay nghe mẹ cô bé nói xong, trong lòng cô bé cũng có chút khó chịu, cảm thấy mình thật không đúng, cháu trai nhỏ như vậy, nếu cô bé cướp đồ lại thì cháu trai nhỏ sẽ mất mạng.

Nghĩ đến đây, cô bé chạy về phòng, lấy nửa cái bánh đào ra cho Lý Mai: "Chị dâu cả, cái này chị ngâm trong nước nóng cho Hạo Viễn ăn đi.”

“Tuyết Hoa, chị…" Không đợi Lý Mai nói xong Vu Tình đã ngắt lời cô ấy: "Con cầm lấy đi, buổi tối con và Hà Diệp ăn không có bao nhiêu, nửa cái bánh đào này hai đứa ngâm nước mà uống. Chuyện lương thực các con không cần lo lắng, trong phòng mẹ còn có một ít lương thực, có thể ăn cho đến mùa thu hoạch lúa mì.”

Nói thật Vu Tình rất ngạc nhiên với hành động này của Từ Tuyết Hoa, trong trí nhớ của nguyên chủ, cô gái nhỏ này bị nguyên dạy cho thành người rất ích kỷ, mỗi lần có đồ ăn ngon đều sẽ tự mình giấu đi, rất sợ người khác ăn được, không nghĩ tới hôm nay lại nhường đồ ăn ngon cho người khác.

Cô bé này còn chưa được dạy cho méo mó, giáo dục tốt cũng là một đứa trẻ ngoan.

“Được rồi, tất cả đều giải tán đi, ngày mai còn phải làm việc nữa.” Vu Tình nói xong liền trở về phòng.

Lý Mai cầm bánh đào trong tay, nước mắt cảm động ào ào chảy xuống.

Hà Diệp ở một bên thấy mẹ khóc, nước mắt cũng theo đó rơi xuống.

Từ Tuyết Hoa nhìn thấy một màn này, hừ lạnh một tiếng, cao ngạo ngẩng đầu lên: "Hừ, không có tiền đồ.”

“Cảm ơn em, Tuyết Hoa.” Lý Mai lau nước mắt nhìn cô bé nói.

Tai Từ Tuyết Hoa đỏ lên, chạy trối chết về phòng.

Trương Quế Hoa nhìn thấy một màn này, tức đến đau răng, quay đầu tức giận rời đi.

Lý Mai cầm bánh đào và bột mạch nha kéo con gái trở về phòng, đến phòng, Từ Hiếu Nghĩa vội vàng đi pha sữa mạch nha cho con trai.

Lý Mai thì lấy nước ngâm bánh đào cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhận lấy nước đào uống một ngụm, sau đó đưa cho Lý Mai: "Mẹ, mẹ cũng uống đi.”

“Mẹ không đói, con uống đi.” Lý Mai lắc đầu nói.

Hà Diệp quả thật không tin, biết mẹ cô bé không nỡ uống, mắt đỏ lên: "Không, mẹ cũng đói, mẹ làm việc nhiều càng cần uống nhiều một chút, mẹ không uống con cũng không uống.”

Lý Mai nhất thời cảm động, nhìn nước đào trong chén, nuốt nước miếng, cũng nâng lên uống một ngụm.

Hai mẹ con, mẹ một ngụm con một ngụm, cùng nhau uống.

Lúc Từ Hiếu Nghĩa trở về thì hai người đã uống xong, anh ta đưa chén sữa mạch nha cho Lý Mai, Lý Mai ôm lấy con trai bưng sữa mạch nha đến bên miệng con trai.

Thằng nhóc đã sớm đói bụng, vừa đυ.ng phải sữa mạch nha liền uống từng ngụm từng ngụm lớn, còn uống hết sạch sữa trong chén, lúc này mới ợ một cái.

Lý Mai nhìn con trai cuối cùng cũng được ăn no một bữa, cười đến híp cả hai mắt vào, sau khi đặt con trai xuống, cô ấy lại thêm chút nước vào trong chén, lắc lư vài cái đưa cho Hà Diệp.

Hà Diệp nhìn thứ mà mẹ cô bé đưa tới, cười tủm tỉm nhận lấy chén uống: "Ngòn ngọt ạ, uống rất ngon.”

“Ừm, uống ngon là được rồi, đây chính là đồ ông nội của con mua cho bà nội để bà bồi bổ thân thể, bà nội của con thương em trai của con nên mới để cho em trai uống. Còn có cô út của con hôm nay thương chúng ta nên cho chúng ta bánh đào, con phải ghi nhớ sự tốt bụng của bà nội và cô út, lớn lên phải hiếu thuận với bọn họ.” Lý Mai sờ sờ trán con gái cười nói.

Là cô ấy không có bản lĩnh, không cho con gái và con trai một nơi sống tốt, còn phải dựa vào mẹ chồng và cô út tiếp tế.

“Vâng, con biết rồi ạ, con sẽ chăm chỉ làm việc nhà hơn.” Hà Diệp nhu thuận nói.

Từ Hiếu Nghĩa trở về liền thấy được một màn này, nhìn vợ và con gái không nhịn được cười cười.

Trương Quế Hoa trở về phòng, nhịn không được muốn oán giận mẹ chồng và em chồng thiên vị với người đàn ông nhà mình, còn không đợi cô ta mở miệng, Từ Hiếu Nhân đã nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn cô ta: "Trương Quế Hoa, mẹ tôi thiên vị cái gì, cho dù có thiên vị thì cũng là thiên vị cô. Cô mang thai không chỉ có thể ăn uống đầy đủ, mà còn không phải xuống ruộng làm việc, cuộc sống thoải mái biết bao. Cô đừng tưởng rằng tôi không biết, cô ở nhà cũng sai bảo Hà Diệp làm việc không ít lần, cô nói xem, ở nhà cô không làm gì cả, còn lười biếng. Lại không biết xấu hổ nói mẹ tôi thiên vị, Hạo Viễn cô cũng không phải không nhìn thấy, đã hai tuổi rồi, nhìn qua lại giống như đứa bé chưa tới một tuổi. Uống chút sữa mạch nha thì làm sao, cô cố tình muốn nhìn cháu trai tôi chết đói à.”

Càng nói Từ Hiếu Nhân lại càng tức giận, vợ anh ta đã lớn như vậy, còn không biết xấu hổ cướp đồ uống với cháu trai anh ta, thật sự là tức chết anh ta mà.

“Từ Hiếu Nhân anh có ý gì, sao em lại lười biếng, em đang mang thai còn không thể ăn no bụng sao, em mang thai chính là một đứa cháu của nhà họ Từ các anh đó. Chẳng lẽ anh muốn để em đói chết, mẹ anh thiên vị, còn không cho người ta nói à.” Trương Quế Hoa nhìn người đàn ông thở phì phò nói.

Hơn nữa con trai của Lý Mai kia cũng không phải con trai của cô ta, chết đói cũng đáng đời, hơn nữa không phải Hà Diệp nguyện ý làm việc sao, nếu con nhóc đó không muốn thì cô ta cũng không sai bảo được mà.

Từ Hiếu Nhân không nghĩ tới cô ta còn cảm thấy ủy khuất, nghĩ đến lời em ba nói hôm nay, trong lòng anh ta càng tức giận, nhìn vợ còn đang lả lướt không tha anh ta trực tiếp cho một cái tát.

Vừa đánh xong Từ Hiếu Nhân đã cảm thấy hối hận, nhưng vợ không nói lý như vậy anh ta lại càng cảm thấy mình không sai.

“Nếu cô còn nói nữa thì mau cút về nhà mẹ đẻ của cô cho tôi.”

Trương Quế Hoa không nghĩ tới anh ta lại đánh mình, vừa định nổi giận lại nghe thấy người đàn ông muốn cho mình về nhà mẹ đẻ, sợ tới mức cô ta lập tức dừng lại, trở về nhà mẹ đẻ làm gì.

Mẹ của cô ta nói không thể tay không trở về nhà mẹ đẻ, hiện giờ cô ta không có thứ gì tốt, trở về chắc chắn sẽ mất mặt.

Phòng thứ hai bên này yên tĩnh lại.

Nhà chính bên kia Vu Tình trở về phòng, liền vội vàng lấy bánh bao nhân thịt của mình ra, cô vừa mới phát hiện ra, giao dịch Thương Thành của cô lại có không gian dự trữ đồ, đồ mua chưa muốn lấy ra cũng có thể để dành.

Lúc bánh bao thịt lấy ra vẫn giống như vừa mới mua, nóng hổi, Vu Tình cắn một miếng, dầu mỡ lóng lánh, thơm mà không ngấy, quả thực quá ngon.

Cả ngày không ăn ngon, hôm nay ăn một miếng bánh bao thịt, vẻ mặt Vu Tình thỏa mãn, bánh bao này quá ngon, ăn ba bốn miếng liên tiếp đã hết bánh bao thịt rồi.

Ăn xong bánh bao Vu Tình liếʍ liếʍ khóe miệng, trong miệng còn lưu lại mùi vị của bánh bao.

Lấp đầy bụng, lại uống một ngụm nước, Vu Tình mới nằm trên giường.

Mở giao dịch Thương Thành ra, cô liền nhìn thấy điểm tích lũy ở góc trên bên phải Thương Thành hiện còn có mười sáu.

Nghĩ đến lương thực, cô trực tiếp xuống giường đi tới trước tủ mà nguyên chủ giấu đồ ăn, dịch chuyển tủ ra, liền nhìn thấy phía sau còn có một cái rương, mở rương ra thì thấy trong rương có hai cái túi.

Mỗi túi đều chứa nửa túi lương thực, một túi lương thực thô, một túi là lương thực tinh, so sánh một chút thì thấy lương thực tinh tương đối ít.

Một điểm tích lũy sẽ được hai cân lương thực thô trong Thương Thành, cô trực tiếp dùng năm điểm tích lũy để mua lương thực thô, một điểm tích lũy mua được một cân lương thực tinh, cô cũng dùng năm điểm tích lũy để mua, chuyển hết lương thực vào trong túi, cô mới lên giường đi ngủ.

Sáng sớm, yên lặng như tờ, khói bếp của thôn núi bốc lên bốn phía, nhà nào cũng bận rộn không thôi.

Vu Tình vẫn bị tiếng gõ cửa đánh thức.

Lý Mai đứng trước cửa bưng nước hô: "Mẹ, đến giờ ăn cơm rồi ạ.”

Vu Tình ngáp một cái, dụi dụi mắt, liền mở cửa phòng ra, Lý Mai trực tiếp đem chậu nước đặt vào trong phòng.

Vu Tình ở trong phòng rửa mặt bưng chậu nước đi ra ngoài.

“Vợ thằng cả, sau này không cần bưng nước rửa mặt vào cho mẹ nữa." Vu Tình thật sự không thích ứng được.