Chương 7.1: Tự lập mộ cho chính mình, có lẽ y là người xuyên việt bi thảm nhất lịch sử?

Kinh thành của Khánh quốc được xây dựng rất vững chắc và kiên cố, giống như một khúc xương lớn khó gặm.

Vậy nên, Khương Thần đem theo một lượng lớn quân lính vào Khánh quốc gần một tháng nay, thay vì đánh thẳng vào, hắn liên tục bao vây thành và phái người đi khuyên bên trong thành đầu hàng.

Thẩm Hâm cùng các bách tính và quan đại thần trong triều rúc ở trong thành, không chịu đi ra, có ý chờ viện binh của các Vương hầu tới.

Nhưng Thẩm Hâm không tin rằng mấy kẻ ngu ngốc đó sẽ có lương tâm, nhưng bây giờ các quan đại thần và bách tính trong thành vẫn cố dũng cảm thủ thành đến phút cuối cùng, Thẩm Hâm không muốn để bọn họ thất vọng, gượng chống đến cùng.

Mùi vị của việc chờ chết thật không dễ chịu, Thẩm Hâm mỗi đêm đều không ngủ được, ngoài thành quân địch ca hát đối ngược với sự tĩnh mịch trong thành, Thẩm Hâm đều sợ tới nỗi nổi da gà, y sợ một khi quân địch phá cửa thành xông vào, mình sẽ bị đem đi lột sống.

Lương thực càng ngày càng ít đi, kinh thành bị bao vây tứ phía, không có đường ra để vận chuyển lương thực vào trong. Lương thực trong thành vốn không nhiều, giờ lại vì chiến tranh loạn lạc mà sắp cạn kiệt. Thẩm Hâm mỗi ngày đều chỉ được ăn một bữa. Lúc đầu là vì sợ quá không ngủ được, còn giờ là vì đói quá không ngủ được.

Nhìn thấy bầu trời đầy sao ngoài phòng, Thẩm Hâm không ngủ được liền đứng dậy, khoác thêm một cái áo choàng dày đi ra khỏi tẩm cung, bậc thềm màu ngọc bích lạnh lẽo, thảm thực vật đìu hiu, ảm đạm.

Thẩm Hâm xua tay bảo đám cung nhân phía sau không cần đi theo, một mình đi tới Ngự hoa viên, đi qua đi lại vài vòng, y dừng lại ở góc khuất chỗ cái cây tùng cổ xiêu vẹo, dùng chân lấy sức đá một cái dưới gốc cây, bụi đất bay tứ tung, Thẩm Hâm vui mừng, đất ở đây rất xốp.

Y tìm thấy một chiếc cuốc do cung nhân làm vườn để lại ở đấy và bắt đầu đào hố, vì là cuốc chuyên để trồng hoa cỏ nên nó khá nhẹ. Thẩm Hâm cầm đào cũng không quá mệt mỏi.

Không biết vì sao mà đất ở đây lại mềm xốp đến thế, hai đời Thẩm Hâm đều không hề làm qua công việc đồng áng nhưng nay đào đất khá nhanh.

Còn về việc tại sao nửa đêm rồi mà Thẩm Hâm còn đi đào hố. Nguyên nhân rất đơn giản đó là tự đào hố chôn mình.

“ Tự lập mộ cho chính mình, có lẽ y là người xuyên việt bi thảm nhất lịch sử?”

Rất buồn cười đúng không? Thế nhưng nó rất hợp với thời điểm hiện tại.

“Vân Tông cha ơi, đừng trách trẫm không báo thù được cho người, ta cũng bất lực lắm.”

Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh. Sẽ tốt hơn nếu y không chọn học văn chương phải không?

“ Ngươi nói xem, nếu ta chết đi có phải ta sẽ trở về lại hiện đại?”

Thân là học sinh khối văn, Thẩm Hâm trời sinh đã có tâm hồn lãng mạn của thơ ca, y cầm cái xẻng vứt qua một bên, bắt đầu suy nghĩ lung tung.

“Descartes lúc trước có nói rằng, tôi hồi tưởng lại đại ý là nếu như tôi chết ở đây thì ở hiện đại tôi cũng chết luôn sao?”

Thẩm Hâm thở hổn hển, y nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất để nghỉ ngơi.

“Thực ra tôi không muốn chết mà. Họ đều bảo thà rằng chết vinh chứ không sống nhục. Nhưng mà tôi sợ đau, vậy không bằng chết một cách vui vẻ.”

Nghỉ thêm vài phút đồng hồ, Thẩm Hâm xoa xoa đôi bàn tay, y cảm nhận được cái lạnh đến thấu xương, mùa đông vận động một chút cơ thể sẽ ấm lên. Thẩm Hâm không còn cách nào khác đành đứng dậy tiếp tục đào.

Lần này sức lực y không còn được tốt như trước nữa.

Động tác cũng không nhanh như lúc nãy, rất nhiều cát được đào lên lại chảy hết xuống hố, nhìn đống đất nửa đào lên nửa chảy xuống, Thẩm Hâm có chút cười khổ.

“ Sao mình cảm thấy cát trong hố như muốn ở luôn trong đấy, đào mãi không chịu đi ra.”

Cách đó không xa truyền đến một giọng nữ dịu dàng, mang theo giọng điệu do dự, “Bệ hạ, người đang làm gì vậy?”

Thẩm Hâm quay lại thì thấy Dung Tương đang mặc trên mình chiếc áo choàng, từ sau thân cây bước tới. Gần đây Dung Tương ngày càng ngoan ngoãn, rất khó tin được đây là một nữ tử vừa thành hôn đã bạo lực trượng phu của mình.

Thẩm Hâm tiếp tục đào: “Hoàng hậu sao lại tới đây, tiết trời nay rất lạnh, mau quay về ngủ đi.” Lúc y tỉnh dậy không hề kinh động làm Dung Tương tỉnh giấc, vậy tại sao nàng ấy lại thức dậy.

Dung Tương nhìn cái hố mà Thẩm Hâm đào với vẻ mặt phức tạp: “ Tại sao người lại đào đất?”

Thẩm Hâm suy nghĩ một hồi, cảm thấy trước sau gì Dung Tương cũng biết nên nói thẳng: “ Ta sẽ hi sinh vì đất nước, tự chôn mình tại nơi đây.”

Dung Tương khẽ cắn môi, dường như sắp khóc.

Thẩm Hâm đang dốc hết sức lực đào hố nên không để ý đến sắc mặt của Dung Tương, tiếp tục nói: “ Đây là trẫm bí mật đào, không dám để người khác biết, sau khi trẫm chết hãy nhờ huynh trưởng nàng bí mật chôn ta tại đây. Hãy chôn cho thật bằng, đừng lập bia mộ, trẫm sợ một khi bị Khương Thần phát hiện, xác sẽ bị đào lên quất roi.”