Chương 6: Ta không cần nữa, chúng ta dừng ở đây đi, công chúa

Sau khi Thẩm Hâm giao phó xong liền hồi cung, Dung Tương đã trở thành hoàng hậu còn đang đợi y, thấy y say khướt trở về liền chăm sóc y đi thay y phục và tắm rửa.

Hơn bốn tháng ở với Thẩm Hâm, Dung Tương phát hiện tính cách bạo ngược hành sự hoang đường của Vân Kiêu, đã trở nên hiền lành ôn hòa, nàng cũng bắt đầu quan tâm đến người phu quân trên danh nghĩa của mình.

Trong tân phòng của Dung phủ, Dung Ngọc và Vân Tịch đang uống rượu hợp cẩn, Vân Tịch bị ép uống rượu, một số nữ sử quản thúc chặt hành vi nàng ta, nếu nàng ta không phục theo ý của Thẩm Hâm, bọn họ có thể trừng phạt Vân Tịch, đem nhốt Vân Tịch hoặc cấm ăn uống.

Trong lòng Vân Tịch nhẫn nhục hy vọng Khương Thần tới sớm hơn, nhưng tự nhiên nàng ta không để ý rằng sắc mặt của Dung Ngọc thực sự rất nhạt nhẽo.

Rượu chứa trong quả bầu rất đắng, trong lòng Vân Tịch cũng rất ưu sầu.

Sau khi nghi lễ kết thúc, tất cả mọi người, trừ tân lang thì những người khác đều bước ra tân phòng.

Vân Tịch chịu đựng thời gian lâu cuối cùng cũng bật khóc, nghẹn ngào nói: "Huynh không thể đối xử với ta như vậy, ta đã có người mình thích rồi."

Động một cái Dung Ngọc hoàn toàn không hề cử động, chỉ cảm thấy phần thái dương đau nhói, không nói nên lời.

Hắn ta không hiểu, vì cái gì Vân Tịch lại cảm thấy vào lúc mất nước hắn ta còn có loại du͙© vọиɠ này đối với nàng ta.

Dung Ngọc cau mày, mặt không biểu cảm nhìn Vân Tịch nước mắt rơi như mưa.

Hắn ta đứng dậy lấy trong tủ ra một con dao, rạch một vết thương lên cánh tay, vài giọt máu đỏ tươi rơi trên chiếc khăn trắng tuyết.

Nước mắt vẫn còn lăn dài, Vân Tịch ngơ ngác nhìn hành động của Dung Ngọc; "Huynh đây là..."

Dung Ngọc thản nhiên băng bó vết thương, đem cổ tay áo xuống che cánh tay, rũ lông mi nói: "Ta sẽ không đυ.ng vào muội, chỉ sợ bệ hạ không cam tâm, cái khăn nhuốm máu này sẽ xua tan nghi ngờ của bệ hạ."

Biết được cái khăn nhuốm máu có ý nghĩa như thế nào, khuôn mặt Vân Tịch đỏ lên, nàng ta cảm thấy biết ơn, lúc này áy náy nói: "Huynh vì ta mà làm điều này, nhưng ta không thể đáp lại tình cảm của huynh..."

Dung Ngọc cắt ngang lời nói của Vân Tịch: “Ta không cần nữa, chúng ta dừng ở đây đi, công chúa.” Ánh mắt hắn ta nhìn Vân Tịch, đôi mắt trong sáng, như đắm chìm trong bể nước lạnh.

Trái tim Vân Tịch run lên, nàng ta nhận ra điều gì đó, bi thương bắt đầu hiện trên khuôn mặt nàng ta.

Tình cảm của Dung Ngọc dành cho nàng ta tới đây là kết thúc, thấy nàng ta đau buồn cũng không hề dao động.

... ... ...

"Bọn họ là vì ta mà chết sao?"

Đứng trên cổng thành, Thẩm Hâm nhìn quân địch đông nghịt Uyển quốc ở đằng xa, bất giác lẩm bẩm.

Cuộc chiến giữa hai nước kéo dài hơn nửa năm, trong đó vô số người và binh lính của Khánh quốc đều chết, thậm chí có cả hoàng đế Vân Tông của Khánh quốc.

Suy nghĩ một chút, Thẩm Hâm đỏ cả mắt, cảm thấy xót xa.

Y đến đây một cách không thể giải thích được, mang theo tội lỗi của người khác, sỉ nhục bị thương, còn trở thành một trò cười.

Dung Ngọc đi cùng y trong chuyến du ngoạn đã an ủi: "Bệ hạ không cần buồn, bọn họ đều tận tâm với quốc gia."

Cống hiến bản thân vì quốc gia? Thẩm Hâm còn khó chịu hơn: "Nhưng trẫm nghe nói có rất nhiều lời oán hận của dân chúng, đổ lỗi cho sự túng dục của trẫm đã gây ra cuộc chiến này."

Đều trách Du Du, không có gì lại đi sửa đại cương, nếu Vân Kiêu thật sự là nữ nhân, Khương Thần làm sao có thể chịu sự đả kích như vậy.

Dung Ngọc ho khan một tiếng, nghiêm mặt phân tích cho Thẩm Hâm: "Bệ hạ, người phải biết hai nước Khánh Uyển oán đã lâu, gần đây nhất chính là huyết hải thâm thù mười năm trước, Khánh quốc và Uyển quốc đánh nhau là chuyện sớm hay muộn mà thôi. "

Thẩm Hâm sửng sốt: "Đó là bởi vì ta đi trước tiến độ sao?"

Dung Ngọc bất lực nói: "Bệ hạ không nghĩ xem, Khương Thần hắn trở về nước đã xảy ra chuyện gì?"

“Không phải ép vua thoái vị sao?” Thẩm Hẩm cũng biết tiên đế của Uyển quốc, cũng chính là phụ thân của Khương Thần, một chút không hề phúc hậu, mười năm trước Uyển quốc thảm bại, phụ thân hắn, đem Khương Thần đến Khánh quốc như một cam kết.

Khương Thần ở Khánh quốc nơm nớp lo sợ, như đi trên mặt băng mỏng.

Phụ thân Khương Thần sống ở quê nhà lại quá thoải mái, chưa kể ông ta còn sủng một vị phi tử yêu mị, vị sủng phi này còn sinh cho ông ta một đứa con trai.

Khi Khương Thần quay về đã phát hiện phụ thân mình đã bãi bỏ chức Thái tử của mình, lập nhi tử của sủng phi làm Thái tử.

Ban đầu phụ thân Khương Thần đưa hắn đi Khánh quốc như một lời cam kết, để bù đắp cho Khương Thần, ông ta đã khóc nói rằng sau khi mình băng hà Khương Thần chính là hoàng đế của Uyển quốc.

Khương Thần trở về thấy phụ thân không giữ lời hứa, nên tức giận mưu phản, đem người phụ thân bội tín cùng vị phi tử và nhi tử của ông ta một nhà ba người đi gặp tổ tiên hoàng thất của Uyển quốc.

Hành thích vua rồi soán ngôi sát hại huynh đệ! Khương Thần không thể nói là không hung tàn!

Quay trở lại chủ đề này, Dung Ngọc nói, "Một kẻ mưu phản hại người như Khương Thần, dùng thủ đoạn giành được ngôi vị hoàng đế, nhất định sẽ bị nghìn người chỉ trỏ, tiếng tăm không thể át nổi dư luận mãnh liệt này, hắn phải có thành tựu."

"Và chiến tranh là cách tốt nhất để dời đi sự mâu thuẫn."

Nghe vậy, Thẩm Hâm sửng sốt một chút, vẻ mặt kinh ngạc.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của y, Dung Ngọc thận trọng nói: "Bệ hạ không cần cho là Khương Thần vì bị làm nhục nên mới phát động chiến tranh."

Thẩm Hâm thiếu chút nữa hỏi lại, chẳng lẽ không phải sao? Y kìm nén lại, suy nghĩ kỹ càng, chợt hiểu ra hàng loạt hành động của Khương Thần.

Y nhớ tới lúc phụ thân Khương Thần lập phi hơn một năm trước, nên trước khi Vân Kiêu hạ thuốc Khương Thần, Khương Thần đã biết mình bị bỏ rơi.

Cho nên việc Vân Kiêu hạ dược với Khương Thần đã trở thành lý do để về nước, sự bội tín của phụ thân Khương Thần trở thành lý do để Khương Thần soán ngôi, tấn công Khánh quốc là cách tẩy trắng Khương Thần dời đi mâu thuẫn.

Nơi mà Khương Thần bị mình làm nhục, rõ ràng là mình bị xem làm bàn đạp mà còn không biết!

Thẩm Hâm đúng là khóc không thành tiếng, y làm sao biết được thế giới cổ đại lại chân thực như vậy!

Nó không phải là một quyển truyện ngọt ngào ngốc nghếch sao?

Ai dám tin một nam chính độc ác quyến rũ điên cuồng thực chất lại là một kẻ phúc hắc chính trị đầy mưu mô.

Chẳng trách lúc mình ở cùng Vân Tông đôi khi trông như một người thiểu năng.

Mọi người đều rất tỉnh táo, chỉ có mình là không biết gì, còn tưởng rằng đang sống trong mộng.

Thẩm Hâm khó chịu đến mức sắp nổ tung, không nhịn được hỏi lại: "Nhưng ta không hiểu, rõ ràng mười năm trước Uyển quốc bại trận dưới Khánh quốc, tại sao lần này lại liền thua? "

Nếu như cuộc chiến tranh này Khánh quốc thắng lợi, dù sao thì y cũng có thể sống, có thể học cách trở thành một hoàng đế tốt trong tương lai.

Còn thua, Thẩm Hâm chỉ có thể lựa chọn cái chết, nếu còn sống, không biết Khương Thần sẽ hành hạ tra tấn y thế nào.

Dung Ngọc thở dài: "Chiến thắng của Khánh quốc mười năm trước chỉ là thắng lợi thê thảm, chưa nói tình thế tấn công và phòng thủ cũng không có gì khác."

"Quốc gia suy yếu ở chỗ đó, đây là điều ngay cả tiên đế cũng không thể nào thay đổi".

Khi Vân Tông kế vị thì phong cho huynh đệ làm chư hầu, ban rất nhiều đất đai cho huynh đệ, điều này làm suy yếu sức mạnh Khánh quốc, nhưng điều đáng sợ hơn là chế độ phong kiến

của Khánh quốc từ lúc dựng nước đã tồn tại.

Có nghĩa là, mỗi hoàng đế Khánh quốc lên ngôi, đều phải phân chia lãnh thổ cho huynh đệ mình, đổi lại, các vị được phong chư hầu chỉ cần thực hiện các nghĩa vụ khác nhau, bao gồm cống nạp, hổ trợ chiến đấu, ...

Diện tích lãnh thổ Khánh quốc rõ ràng là lớn gấp đôi so với Uyển quốc, nhưng thực tế lãnh thổ mà hoàng đế Khánh quốc kiểm soát lại nhỏ hơn so với Uyển quốc.

Hơn nữa mấy năm trước Vân Tông đã tìm cách tước đi chư hầu muốn thu lại một ít lãnh thổ, kết quả là các chư hầu đều phản đối quyết liệt, lập liên minh thiếu chút nữa kéo Vân Tông xuống đài, Vân Tông ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, không thu lại được lãnh thổ mà còn tiêu hao quốc lực.

Lần này chiến tranh, Khánh quốc đại bại, đều phải rút lui, trong đó đại bộ phận nguyên nhân là nội loạn tiêu hao quốc lực, còn có một số chư hầu nhỏ khác ở phía nam hận Vân Tông, bọn họ dựa vào con sông mà Uyển quốc khó vượt qua, không giúp Khánh quốc đánh, mà còn bắt đầu bàng quan, tự lo cho quân của mình.

Trong mấy tháng qua, Thẩm Hâm đã không biết bao nhiêu lần mắng đồng đội heo là ngu xuẩn.

Thẩm Hâm ý thức được nội bộ yếu đuối gây hỗn loạn như vậy Khánh quốc không thể chiến thắng.