Chương 5.2: Ta cũng không muốn làm vua mất nước

Các đại thần không ngờ Uyển quốc đã đến gần kinh thành, Vân Kiêu còn rảnh rỗi lo hôn sự của công chúa, nhưng Vân Kiêu luôn là người hoang đường, bọn họ không dám nhiều lời, trong lòng mơ hồ biết được chút.

Vì vậy Thẩm Hâm bắt đầu điên cuồng chạy tìm đường chết, một bên là cả quân nam Uyển quốc từng bước đến gần, một bên khua chiêng múa trống tổ chức cuộc hôn lễ cho Vân Tịch và Dung Ngọc.

Vân Tịch bất lực phản kháng khóc đến chết đi sống lại, nàng ta căm ghét sự độc ác của Thẩm Hâm, ngay cả phụ hoàng chết trận bi thương và nỗi sợ hãi cũng nhạt đi.

Dưới sự thúc giục của Thẩm Hâm, hôn lễ Vân Tịch diễn ra đơn giản, gần như hoàn thành chỉ sau một tháng chuẩn bị.

Ở lục lễ cuối cùng hôn sự nghênh đón, Thẩm Hâm mỉm cười nhìn Dung Ngọc đón Vân Tịch lên trang điểm cho khỏi khóc.

Hôn sự gấp gáp, Vân Tịch sau khi gả cùng phò mã ở trong phủ công chúa cũng không được xây dựng, nàng ta liên kiệu trực tiếp bị đón đến Dung phủ.

Thẩm Hâm đến Dung gia, Vân Tịch bị đưa đến tân phòng Dung phủ, y cùng tham dự hôn lễ với khách quý trong yến tiệc.

Dung Ngọc trước hết là kính rượu y, chờ đêm xuống, khách khứa bắt đầu tản đi, Thẩm Hâm vẫy những người khác tham dự hôn lễ lui xuống, thì thầm với Dung Ngọc ở hành lang.

Y uống rượu đến mơ hồ, còn lo gạo không nấu thành cơm, lôi kéo tay áo Dung Ngọc nói: "Ta biết ngươi thích nàng ta từ lâu, ngươi và nàng ta vốn nên ở bên nhau, không cần mềm lòng, để cái miệng con vịt bay."

Thẩm Hâm lo lắng nếu Vân Tịch sẽ khóc gây náo loạn động phòng, quân tử như Dung Ngọc sẽ mềm lòng, buông tha Vân Tịch, vậy chẳng phải lãng phí chiến lược liều chết với Khương Thần.

Biết Vân Công chết trên sa trường, y gả Vân Tịch cho Dung Ngọc, đón nhận cái chết của Khương Thần, y cảm thấy Dung Ngọc cũng không được bỏ qua.

Thẩm Hâm cảm thấy Dung Ngọc rất thích Vân Tịch.

Dung Ngọc trong lòng lại không vui như Thẩm Hâm tưởng tượng, sau khi biết Vân Tịch đã thả hổ về rừng để Khương Thần đi, hắn ta vô cùng thất vọng về Vân Tịch.

Hắn ta luôn ngưỡng mộ sự lạnh lùng và kiêu ngạo của Vân Tịch, đau lòng Vân Tịch yếu ớt quật cường, hôn sự kia càng làm cho hắn ta sớm coi Vân Tịch là thê tử của mình.

Nhưng Vân Tịch lại thả cho Khương Thần đi, Dung Ngọc dù biết đó là chuyện tốt của Vân Kiêu, nhưng ngàn lần công chúa Khánh quốc không nên tha cho địch nhân của nước kẻ thù.

Bây giờ Khánh quốc đại bại, quân đội Khương Thần tiến công kinh thành, đốt phá, gϊếŧ người cướp bóc, tàn sát cướp đoạt dân thường, làm nhục nữ nhân trên lãnh thổ Khánh quốc…

Trong cuộc chiến tàn khốc đẫm máu này, từ hoàng đế đến dân thường, vô số sinh mạng hi sinh thậm chí còn có một số vị thúc cháu và anh em của Dung Ngọc cũng chết.

Dung Ngọc đã từng chất vấn Vân Tịch, có hài lòng với kết quả bây giờ không? Vân Tịch lại nói tất cả mọi chuyện là lỗi của Vân Kiêu, việc Khương Thần trả thù là điều đương nhiên sau khi chịu nỗi nhục nhã như vậy.

Ở trong lòng Dung Ngọc, Vân Kiêu không còn vầng hào quang mờ ảo đó, quốc gia trước mặt, không liên quan gì đến thiện ác, Vân Tịch không gánh vác trách nhiệm của một công chúa, cố chấp bởi sự ích kỷ. Nàng ta là một kẻ ngu ngốc đã mang đến tai họa cho quốc gia của mình.

Nguy cơ diệt vong của quốc gia sắp xảy ra, Dung Ngọc dường như thấy nước mất nhà tan, người mất...

“Ngày đại hôn, sao ngươi lại khóc ??” Thẩm Hâm cau mày nhìn Dung Ngọc rơi nước mắt, Thẩm Hâm ngay từ đầu thích vẻ anh tuấn của Dung Ngọc, thậm chí còn say sưa xúc phạm Dung Ngọc.

Nước mắt của Dung Ngọc bất ngờ khiến Thẩm Hâm chạnh lòng, Thẩm Hâm say rượu không còn lý trí, vô cớ lại gần Dung Ngọc đưa tay lau nước mắt cho Dung Ngọc.

Dung Ngọc lùi lại sau một bước, nhưng Thẩm Hâm đoán rằng hắn ta sẽ tránh, trực tiếp kéo cánh tay hắn ta.

Màn đêm dài, những chiếc đèn l*иg treo trên hành lang tỏa ra ánh sáng yên tĩnh, hai người ở gần nhau, đến nỗi Dung Ngọc có thể cảm nhận được mùi rượu mát lạnh trong hơi thở của Thẩm Hâm.

Khuôn mặt Thẩm Hâm yêu nghiệt trở nên rực rỡ dưới ngọn nến, trong khi ánh sáng rực rỡ của mặt trăng che khuất nó, ánh sáng vàng mờ ấm áp và nhàn nhạt yên tĩnh mát mẻ đan vào nhau, làm cho người ta lưu luyến.

Dung Ngọc sững sờ trong chốc lát, quên không thoát ra, Thẩm Hâm trực tiếp dùng tay áo chà mạnh vào mặt Dung Ngọc.

Dung Ngọc tỉnh táo lùi lại một bước, khàn giọng nói: "Bệ hạ, nếu Khánh quốc mất thì làm sao?"

Câu hỏi của Dung Ngọc rất to gan, gần như là xúc phạm.

Thẩm Hâm cũng không thèm để ý, y cũng cảm thấy chính nghĩa sẽ không cứu được xã tắc Khánh quốc, sau khi suy nghĩ nghiêm túc y liền trở về: "Nếu quốc gia mất, còn sống thì sẽ không tránh khỏi bị sỉ nhục, ta cũng không muốn làm vua mất nước”.

Là sinh viên khoa văn, Thẩm Hâm đã đọc rất nhiều sách lịch sử, bao nhiêu vị vua thần phục trong lịch sử đều sống an nhàn, chưa kể Khương Thần có thù oán với mình, Thẩm Hâm sợ Khương Thần bắt sống hàng nghìn đao lăng trì đến chết.

Tuy nhiên, Dung Ngọc cảm thấy đây là lời chân thành nhất mà Vân Kiêu đã nói, lập tức thay đổi quyết định: "Nếu có một ngày quốc gia mất đi, thần sẽ không sống trên đời."

Này không phải là hẹn ước chết cùng nhau sao? Thẩm Hâm giật mình, nhanh chóng từ chối: “Ta đã đem Vân Tịch giao cho ngươi, ngươi phải sống chăm sóc nàng ta thật tốt." Thẩm Hâm cảm thấy mình chết rồi không chừng có thể trở về nhà, nhưng nếu Dung Ngọc chết thì thực sự là chết.

Thẩm Hâm vẫn cảm thấy áy náy với Vân Kiêu, mặc dù hắn ta không thích Vân Tịch cho lắm, nhưng việc trả thù Khương Thần mà Vân Tịch làm là thiếu đạo đức.

Rõ ràng Vân Kiêu không biết chính Vân Tịch đã thả cho Khương Thần đi, Dung Ngọc định nói lại thôi, hắn ta thực sự rất rối, không thể che giấu được, hành vi của Vân Tịch là phản quốc, gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy, nhưng sợ nói với Vân Kiêu kích động trực tiếp gϊếŧ chết Vân Tịch.

Thích một người đã lâu, dù không thích, cũng không nghĩ đến việc đưa nàng ta vào chỗ chết.