Chương 5.1: Đây không phải là bắt một con vịt lên kệ sao? !

Thẩm Hâm đã kiệt sức vì phải ứng phó với tân nương lập dị Dung Tương, y vô cùng hối hận vì lần đầu gặp mặt đã say rượu trước mặt Dung Ngọc, bị sắc đẹp làm cho mờ mắt.

Lúc này, tin tức xấu hơn truyền đến tai Thẩm Hâm.

Sau khi Khương Thần trở về nước thành công, hắn lập tức phát động cung biến, lên ngôi hoàng đế thành công, phát động chiến tranh tấn công Khánh quốc.

Khánh quốc xôn xao, từ trên xuống dưới ai cũng đều bận rộn, chuẩn bị chiến đấu.

Vân Tông vô cùng tức giận trước tình hình đó, cho rằng Uyển quốc đã bội ước, phá vỡ nền hòa bình hiếm có giữa hai nước.

Ông ta thậm chí còn giận cá chém thớt lên người Vân Tịch người có quan hệ tốt với Khương Thần, đem Vân Tịch giam lỏng, nói năng bậy bạ rằng sau khi chiến tranh kết thúc, kiền cử hành hôn lễ cho hôn lễ cho Dung Ngọc và Vân Tịch.

Thẩm Hâm cảm thấy tồi tệ khi Vân Tông bắt đầu chia rẽ nam nữ chính, cảm thấy Vân Tông ở vai phản diện càng ngày càng đi xa.

Y cũng phải chịu nhiều áp lực lớn, nhiều lời chỉ trích thái tử trong và ngoài triều đình, sóng ngầm âm thầm diễn, thậm chí có người còn đưa ra nhận xét rằng nếu Thái tử không làm những chuyện hoang đường cũng sẽ không có chiến tranh.

Lời nói có thể gϊếŧ người, Thẩm Hâm rõ ràng biết rằng mình không phải là Vân Kiêu, cũng bị lời đồn ác độc tra tấn không nhẹ.

Vân Tông vốn là cực kỳ bảo vệ con trai nghe xong cũng rất im lặng, trước kia là tiểu hài tử, Vân Tông có thể nuông chiều Vân Kiêu, nhưng chuyện này ồn ào quá lớn, muốn chặn lại miệng dân chúng, còn không bằng đi chặn dòng nước Khánh quốc mỗi năm tràn qua sông Đại Xuyên.

Điều khiến Vân Tông hài lòng một chút, là Thái tử cuối cùng cũng trưởng thành từ việc này, bắt đầu nghiêm túc học cách đủ tư cách trở thành trữ quân, không những vứt bỏ tính nóng nảy tùy hứng, còn tính tình bắt đầu đều thu liễm lại.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, Khánh quốc dần chìm trong chiến tranh, sau hai tháng giao tranh, Uyển quốc đã chiếm được năm thành trì trọng yếu, thấy trước mắt thất thủ, Vân Tông quyết định ngự giá thân chinh, nâng cao tinh thần sĩ khí.

Theo quy định hoàng đế ngự giá thân chinh, Thái tử giám quốc, đế vương thật còn chưa học bao lâu Thẩm Hâm hoảng hốt không được, y đọc nhiều sách, cũng không thể hiện trị quốc dân chúng, nhưng vẫn là lần đầu quản lý một quốc gia.

Đây không phải là bắt một con vịt lên kệ sao? !

Vân Tông trước khi đi biết Thẩm Hâm lo lắng, trong lòng trấn an, nghĩ rằng hai tháng vất vả của Thái tử không phải chỉ là giả vờ, liền vui vẻ nói: "Nếu thật sự biết làm hoàng đế khó thế nào, không phải được gần với một vị hoàng đế đủ tư cách? "

Dĩ nhiên Thẩm Hâm biết ý của Vân Tông, Vân Tông đã nghĩ Thẫm Hâm đủ tư cách trữ quân, sau này nếu kế vị ngai vàng, cho dù không phải là một minh quân, thì ít nhất y cũng sẽ không phải là một quân vương ngu ngốc hành động một cách vô lý.

Thấy Thẩm Hâm còn muốn hỏi cách làm vua, Vân Tông hỏi ngược lại: "Kiêu, trẫm hỏi con, như thế nào là thống trị thiên hạ?"

Thẩm Hâm suy nghĩ một lúc nói, "Chọn người hiền có thể đảm nhiệm, chí công vô tư, thực hiện chính trị nhân từ ..."

Từ xưa đến nay, Thẩm Hâm đều biết hầu như tất cả minh quân đều làm như vậy.

Vân Tông ngắt lời y, cười nói: "Có đúng hay không, điều quan trọng nhất trong việc điều hành một đất nước là phải đặt nhân tài vào đúng chỗ để sử dụng."

Thẩm Hâm được lợi không ít, trong lòng cũng cảm động.

Y vẫn luôn cảm thấy hoàng thất vô tình, một khi xuyên sách, gặp được một người phụ thân như hoàng đế.

Biên giới Khánh quốc khói lửa bốc lên tứ phương, xác chết khắp mọi nơi.

Phía sau vẻ ngoài kinh thành vẫn thịnh vượng và phồn hoa nhưng lại dậy lên sống ngầm.

Một nàng công chúa xinh đẹp buồn bã bị giam lỏng trong thâm cung, chờ người trong lòng đến giải cứu.

Vị Thái tử trẻ tuổi nhu nhược cùng các đại thần trong triều đình thảo luận chính sự, lo lắng chiến sự.

Ba tháng sau, một sứ giả trên người vết thương kiệt sức đến rút lui từ biên giới mang tin tức vào xông vào nội triều, xé bỏ hiệp ước hòa bình cuối cùng của Khánh quốc.

Hoàng đế Vân Tông tử trận trên chiến trường, Khánh quốc bại trận, quân đội tán loạn, Uyển quốc tinh thần hăng hái, tiến thẳng đến kinh thành Khánh quốc.

Thẩm Hâm nhìn thềm ngọc xôn xao một tiếng kêu loạn của quần thần đột nhiên trong lòng cảm thấy nặng nề, áp lực đến không thở nổi.

Hết tiếng này đến tiếng khóc lọt vào tai Thẩm Hâm, vẻ mặt của y gần như đờ đẫn.

Có đại thần hỏi Thẩm Hâm nên làm gì, Vân Tông đã tử thận trên sa trường, ngay cả hài cốt cũng rơi vào tay giặc, đất nước một ngày không thể không có vui, Thái tử Vân Kiêu theo lẽ thường là người thừa kế ngôi vị hoàng đế.

Lông mi đen nhánh của Thẩm Hâm run lên, nhìn xung quanh các quan đại thần khóc như trời sập, liền hạ lệnh triệu tập binh lính khắp nơi đi phương bắc chống cự quân Uyển quốc ở phương nam.

Từ trước đến nay y đối với thế giới này luôn đứng ngoài cuộc, bất cứ lúc nào cũng nghĩ tới việc trở về cuộc sống hiện tại, bây giờ Vân Tông đã chết, kết cục Khánh quốc đã được định đoạt, Thẩm Hâm nghĩ đến việc chờ Khương Thần công phá kinh thành Khánh quốc, thân là quân vương mất nước chắc chắn sẽ không có kết cục tốt.

Y nhắm mắt nhớ tới bóng lưng Vân Tông trước khi rời đi, Thẩm Hâm quyết định trước khi chết liều mạng với nam chính.

Thần Tín chậm rãi mở mắt: "Tiên hoàng đã từng nói sẽ hứa gả đại công chúa cho Dung gia, việc này không thể chậm trễ, nên chúng ta sớm tổ chức hôn lễ."

Nghĩ đến cảnh Khương Thần nhìn thấy Vân Tịch đã là nương tử của người khác, Thẩm Hâm nghĩ: Nếu gϊếŧ người không được, vẫn có thể trừng phạt hắn.

Một người có lòng tự tôn như Khương Thần, còn có thể bị nam nhân kí©h thí©ɧ chạy về nước của mình trong đêm để phát động đảo chính, kích động chiến tranh giữa hai quốc gia, đây có phải là đội mũ xanh cho hắn hay không?