Chương 5

Có một câu nói tới, cuộc sống giống như một trò chơi kiên cường, phản kháng hoặc hưởng thụ, Thẩm Hâm không có cách nào phản kháng chỉ có thể nằm xuống.

Dung Tương thì khác, vốn dĩ cô đã có hôn ước, nhưng lại bị coi là con cờ liên hôn chính trị, trong lòng đối với hoàng gia và Thái tử oán hận không dứt.

Vào đêm tân hôn, khi căn phòng tân hôn trống trải chỉ còn lại hai người.

Vẻ mặt Thẩm Hâm đầy mong đợi, vừa vén khăn trùm đầu của Dung Tương, còn chưa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Dung Tương, Dung Tương nóng nảy cho cậu bé Thẩm Hâm một bài học.

Cô trực tiếp đá Thẩm Hâm ngã xuống đất, Thẩm Hâm nằm trên mặt đất chóng mặt nghĩ thầm.

Tại sao Dung Tương lại là một con hổ cái? !

Ngay lúc đó y chợt nhận ra rằng, trong cuộc đời này tra nam so với người cưỡиɠ ɠiαи quá nhiều, không những không phản kháng, mà còn thích bạo hành nạn nhân mạnh mẽ.

Thẩm Hâm vừa đau vừa tức giận bò dậy từ dưới đất, định nói gì đó, nhưng thấy Dung Tương đứng đó, mặt đầy nước mắt, trên tay cầm một cái kéo run rẩy đưa gần lên cổ.

Không tốt, Dung Tương sợ sẽ không phải muốn tự sát, trong lòng Thẩm Hâm căng thẳng, chạy vài bước, đè Dung Tương trên giường hỉ, lấy cây kéo trên tay cô.

Dung Tương giãy giụa tuyệt vọng, căm hận mắng: "Ngươi là đồ cầm thú, ta thà chết còn hơn bị ngươi làm nhục."

Thẩm Hâm không nói nên lời cho rằng Dung Tương Tư đã mất trí, cầm cây kéo nhảy xuống giường, đến chỗ xa giường nhất trong phòng.

Đêm tân hôn, bị tân nương bạo hành lại muốn tự sát, khiến Thẩm Hâm vô cùng kinh hoảng.

Nhìn thấy cây kéo bị lấy, Dung Tương không tự tử được, nên ngồi trên giường khóc lóc thảm thiết.

Thẩm Hâm vừa thở phào nhẹ nhõm lại không thể chịu đựng được nữa, y nhận ra Dung Tương không chỉ không muốn thành thân với y, mà còn cực kỳ phản đối việc hôn sự này, thậm chí thà chết chứ không tình nguyện để y có được cơ thể cô."

Y hỏi Dung Tương, "Nàng không muốn gả như vậy, tại sao Dung gia lại đồng ý hôn sự này?!"

Trước đó Thẩm Hâm hỏi Dung Ngọc, hôn sự này hai bên đều đồng ý.

Dung Tương thực sự giống như Dung Ngọc, nhưng Thẩm Hâm trong việc theo đuổi tình yêu giới hạn là nàng tình nguyện, nhưng Dung Tương không thích lại chán ghét y, y cũng không ép buộc Dung Tương.

Dung Tương vẻ mặt khó hiểu nhìn Thẩm Hâm, cười nhạo nhạo: "Bởi vì bệ hạ cần một thái tử phi có gia cảnh tốt, ngược lại, hôn sự này đối với Dung gia cũng rất có lợi."

Biết rằng mọi chuyện sẽ khó kết thúc, Dung Tương chỉ đơn giản nói ra.

"Không ai quan tâm đến cảm xúc của ta, ta trở thành vật hy sinh cần thiết, hôn sự của ta và chàng ấy bị hủy bỏ, ta là bị ép phải thành thân với ngươi..."

Dung Tương nhìn chằm chằm Thẩm Hân,oán hận nói: "Ta không sống nổi nữa... để cho ta chết đi?"

Khi biết Dung Tương có người thương thầm, Thẩm Hâm đột nhiên hiểu được sự điên cuồng của Dung Tương, nỗi đau và sự tuyệt vọng khi tình yêu tan vỡ quả thực có thể khiến một người phát điên.

Đồng thời, cảm thấy mình đang bị số phận trêu đùa, y cảm thấy chán nản, vô cùng mệt mỏi: "Nàng không thể chết được, nàng đã là Thái tử phi, không có quyền lựa chọn cái chết, làm như vậy sẽ hại cả gia tộc nàng. "

"Ngay cả ta cũng vậy..."

Lời nói nhẹ nhàng vừa rồi khiến trái tim của Dung Tương giật mình, nhìn Thẩm Húc, chỉ thấy khóe miệng hiện lên vẻ bất lực, bất đắc dĩ cười.

Không khí trong phòng tân hôn Đông cung ngột ngạt, bên kia công chúa Vân Tịch và Dung Ngọc cũng xích mích.

Vân Tịch tức giận đến hai mắt đỏ lên, l*иg ngực phập phồng, nghẹn ngào nói: "Không phải là chàng không biết quan hệ giữa ta và Thái tử, làm sao chàng có thể cùng hắn liên hôn?"

Nhìn thấy người mình thương khóc, Dung Ngọc cảm thấy đau khổ, nhanh chóng giải thích: "Đương nhiên ta nhớ rõ Thái tử đã từng xúc phạm muội, nhưng hôn sự này là do hoàng thượng ban, ta không thể từ chối."

Mối quan hệ giữa Vân Tịch và Vân Kiêu không phải chỉ vì Khương Thần nên mới tệ, dù Vân Tịch và Vân Kiêu đều cùng mẫu thân, nhưng mẫu thân Vân Tịch vì khó sinh mà qua đời.

Vân Kiêu, mất mẫu thân từ nhỏ, trong lòng luôn oán hận vì Vân Tịch đã gây ra cái chết cho mẫu thân.

Ngay cả hoàng đế Vân Tông trong lòng cũng bài xích tiểu nữ nhi do ái thê để lại.

Vân Tịch bất hạnh quan hệ không tốt với Thái tử, cũng không được thân cận phụ hoàng, lại dấy lên tính cao ngạo lạnh lùng.

Sau cuộc chiến Khánh Uyển, nước thua trận Uyển quốc đưa tới Khương Thần nói chuyện cùng.

Khương Thần tuổi còn nhỏ đã bị giam lỏng trong cung, Vân Tịch thường xuyên tiếp xúc với hắn, nên lúc này quan hệ hai người họ rất tốt, khởi đầu con đường thanh mai trúc mã.

Vân Kiêu được đảm nhiệm cũng dính vào, y vui nhất là làm hư đồ chơi của muội muội, tất nhiên ngay cả Khương Thần cũng bị khi dễ.

Chưa kể đến những lời lăng mạ xúc phạm, y còn quất roi Khương Thần, cấm Khương Thần uống nước, trước đám đông còn để chúng lột y phục Khương Thần, nếu không phải Vân Tịch đến kịp, Vân Kiêu còn muốn lột cậu bé còn sót lại trên người Khương Thần.

Sau khi Vân Tông biết chuyện, cảm giác Vân Kiêu càng ngày quá đáng, sợ Vân Kiêu chơi chết, liền đưa Khương Thần ra ngoài, sống ngoài cung.

Khương Thần rời cung sau vài năm, Vân Kiêu từ một cậu bé trở thành thanh niên, thích ra ngoài dân gian chơi, lúc này Khương Thần đã không còn cọng giá yếu ớt trong hình tượng Vân Kiêu, hắn trời sinh mày kiếm mắt sáng, khí chất không tầm thường, vì điều này mà khuynh đảo.

Mặc dù Khương Thần thích Vân Tịch, nhưng hắn không dám đắc tội Vân Kiêu, đối mặt với Vân Kiêu khiêm tốn và dịu dàng, thậm chí vì chút lợi mà cố ý tâng bốc lấy lòng Vân Kiêu.

Vân Kiêu nghĩ rằng Khương Thần cũng thích y, khi y phát hiện sự ngưỡng mộ của Vân Tịch dành cho Khương Thần, ghen ghét dữ dội, nhiều lần hãm hại, còn hủy dung khuôn mặt của Vân Tịch.

Khương Thần không thể chịu đựng nữa, bắt đầu lạnh nhạt Vân Kiêu, Vân Kiêu cầu không được, đau buồn hơn, bắt đầu uống thuốc.

Sau đó Thẩm Hâm tới, tiếp nhận nhiều hành vi độc ác của Vân Kiêu, mọi người gặp đều ghét.

Cho nên dù Thẩm Hâm xui xẻo như thế, Vân Tịch vẫn cảm thấy chưa đủ, nàng luôn hy vọng Vân Kiêu sẽ rơi xuống bùn và không bao giờ bò dậy được.

Nhưng sự thiên vị của Vân Tông khiến nàng ta tuyệt vọng, Vân Tông không bao giờ buông tha Vân Kiêu, luôn nỗ lực đưa Vân Kiêu trở lại cuộc sống, bồi dưỡng y trở thành một trữ quân.

Kể cả việc lựa chọn Thái tử phi này, cũng là Vân Tông lựa chọn, ý muốn để Dung gia hỗ trợ.

Vân Tịch đoán rằng chỉ cần phụ hoàng còn sống một ngày, Vân Kiêu sẽ luôn dẫm đạp lên nàng ta, diệu võ dương oai.

Nghĩ đến điều này, Vân Tịch hô hấp khó khăn, tuyệt vọng không thôi.

Dung Ngọc thấy Vân Tịch thực sự rất buồn, còn muốn nói gì đó để an ủi nàng, nhưng Vân Tịch bị đả kích cho rằng Dung Ngọc và Vân Kiêu cùng một phe, đem lửa giận và oán hận trút lên Dung Ngọc vô tội.

Vân Tịch cố nén giọng gầm: "Huynh im miệng! Ta biết huynh muốn nói cái gì! Huynh chỉ kêu ta chịu đựng!"

Dung Ngọc kinh ngạc nhìn Vân Tịch không thôi.

Vân Tịch kích động: "Cũng bởi vì huynh là thần, hắn là quân, huynh không dám trái lời, cho nên huynh mới để cho ta chịu đựng!"

Dung Ngọc bị chất vấn, Vân Tịch nói đúng, quân thần, nếu như vì Vân Tịch chống lại hoàng đế, không khác nào kẻ gian thần.

Vân Tịch đã tức điên lên: "Huynh thật sự là đồ vô dụng! Chỉ có Khương Thần là chịu giúp ta! Ta muốn Vân Kiêu sống không bằng chết, để phụ hoàng hối hận! Ta phải đem hết nỗi thống khổ gấp bội trả thù để giải mối hận trong lòng. "

Dung Ngọc luôn coi Vân Tịch là nữ nhi lạnh lùng trong trái tim mình, đã kinh hoàng, tam quan về Vân Tịch trong lòng hắn lung lay sụp đổ.

Dung Ngọc sợ tới mức không biết nói gì, vẻ mặt đè nén nhiều năm của Vân Tịch thực sự rất khó coi. Hắn lại nghĩ đến cái gì đó, trợn tròn mắt: "Khương Thần không phải là muội thả đi chứ?!"

Hắn đã sớm nghi ngờ rằng, Khương Thần có thể rời khỏi Khánh quốc ngay lập tức sau vụ Thẩm Hâm, là do gián điệp Uyển quốc hỗ trợ hành động.

Cứ tưởng là quan chức cấp bậc nào đó, không ngờ lại là Vân Tịch, nàng là công chúa của hoàng tộc, tự tạo phản nhà mình! Nghe đúng là rợn cả người!

Dung Ngọc sắc mặt tái nhợt nhìn biểu tình không cho là đúng của Vân Tịch: “Người có biết, Khương Thần sau khi trở về Uyển quốc liền thay đổi, hắn lên ngôi hoàng đế, chuẩn bị bắt đầu tấn công Khánh quốc, rửa mối nhục xưa!”

Vân Tịch lại vui lớn: “Huynh ấy tới đón ta sao? Huynh ấy quả nhiên không nói dối. Huynh ấy trở về nếu làm hoàng đế, nhất định cưới ta làm hoàng Hậu.”

Vân Tịch nghe được Khương Thần lên làm hoàng đế tức khắc vui vẻ lên, cũng thấy được hy vọng trả thù Vân Kiêu và Vân Tông.

Dung Ngọc không nghĩ tới Vân Tịch cực đoan đến nỗi làm phản Khánh quốc, trong đầu trống rỗng, giọng hắn khô ráp nói: “Công chúa, người đã phạm phải sai lầm lớn rồi...”