Chương 4: Thần thoại Hy Lạp

Hậu viện trong Dung Phủ, vẻ mặt thất thần, bước lên ghế, hai tay kéo tấm lụa trắng treo trên xà, không ngừng la mắng những thị nữ muốn đến gần mình.

"Cút đi! Các ngươi không được tới gần ta! Muốn ta gả cho tên Thái tử kia còn không bằng ta chết đi!"

"Thiên hạ này ai mà không biết Thái tử là người hoang da^ʍ đoạn tụ?!"

"Phụ thân sao có thể đồng ý gả ta cho hắn chứ ?!"

Dung Tương tính cách vốn mạnh mẽ, càng nói chuyện càng xúc động, mắt cô đỏ lên, đến muốn khóc, nghĩ đến chuyện gả cho Thái tử, cô cảm thấy cuộc đời đen tối không nhìn thấy mặt trời, không còn vui vẻ trên đời. Vì vậy trong lòng nhẫn tâm, dùng lụa trắng quấn cổ, một cước đá bay cái ghế dưới chân, lập tức cả người bị thắt cổ trên không trung.

Đám thị nữ kia thấy vậy, vội vàng nghĩ cách chạy lên ôm Dung Tương xuống, nhưng trong lòng hoảng sợ không cứu Dung Tương xuống được, Dung Tương bị lụa trắng treo cổ đau đớn hai chân đạp lung tung.

Dung Ngọc kinh động, vội vàng chạy đến và nhìn thấy màn náo nhiệt này.

Suýt thì bị sự tùy hứng của Dung Tương làm cho tức chết, ông hít một hơi thật sâu tức giận trách những thị nữ đang làm loạn thêm.

"Các ngươi muốn hại chết tiểu thư sao?! Buông tay ra!"

Chờ đám thị nữ buông tay đang nắm váy của Dung Tương, Dung Ngọc đã gọi một người hầu gái đến ôm và giữ chân Dung Tương, còn mình rút kiếm ra cắt sợi dây lụa.

Cuối cùng Dung Tương cũng được cứu, ngồi liệt trên mặt đất, hai tay ôm lấy cái cổ đầy sẹo đỏ của mình và khóc, nước mắt cứ thế mà chảy xuống.

Dung Ngọc ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy bờ vai mảnh mai của cô, nhìn thẳng vào Dung Tương, ông thở dài, "Tương nhi, con phải hiểu phụ thân cũng đau khổ thân bất do kỷ, con đã không còn là tiểu hài tử nữa."

Dung Tương không chấp nhận số phận của mình, cảm thấy đau khổ, khàn giọng nói: "Con đã hứa gả cho lang quân Khúc gia, vài tháng nữa sẽ xuất giá, phụ thân có thể dùng lý do này từ chối hoàng thượng."

"Có thể phụ thân đã không làm, phụ thân chỉ trơ mắt nhìn nữ nhi bị đẩy vào hố lửa."

Dung Ngọc khó giải thích rõ ràng với Dung Tương, người đơn giản như tờ giấy trắng, mà Dung gia gả Dung Tương cho Thái tử cũng không phải là chuyện xấu.

Hoàng đế chiều chuộng Thái tử vô nguyên tắc, không nghi ngờ gì về việc Thái tử sẽ tiếp quản ngai vàng, và Dung Tương tương lai sẽ là hoàng hậu.

Ông hơi bối rối, cảm thấy cuộc hôn nhân này gần như là đôi bên cùng có lợi ngoại trừ việc hy sinh hạnh phúc của Dung Tương.

Dung Ngọc thở dài.

Thẩm Hâm khỏi bệnh chưa được bao lâu, lão hoàng đế còn muốn tìm một nữ nhân chưa từng gặp mặt mà cho thành thân.

Trong hai tháng anh ở đây, anh luôn nhớ về việc trở về cuộc sống hiện thực, không muốn ở lại thế giới xa lạ hư ảo này để kết hôn và thành gia lập thất.

Cha mẹ anh vẫn đang đợi anh về nhà, Thẩm Hâm tự nghĩ.

Nhưng hoàng đế Vân Tông tàn nhẫn chặt đứt suy nghĩ của Thẩm Hâm về Khương Thần, đem Thẩm Hâm giam lỏng trong Đông Cung để đến khi thành thân mới nói ra.

Trong thời gian giam lỏng Thẩm Hâm, Vân Tông chỉ cho phép những người thuộc dòng tộc Thái tử phi đến cung thăm Thẩm Hâm.

Bị tước đoạt tự do, Thẩm Hâm trước mặt Vân Tông như cá trên thớt, chỉ có thể mặc cho bị xẻ thịt.

Thẩm Hâm cũng hiểu ý tốt của Vân Tông đối với Vân Kiêu, hiểu rằng việc lấy thê tử không còn là điều anh có thể quyết định.

Ngày thành thân đến gần, Thẩm Hâm trong lòng đau khổ.

Trong lòng chán nản, nên chỉ có thể mượn rượu giải sầu, chỉ vì Vân Tông đã vội đưa nhạc sư và vũ cơ từ Đông Cung sang các cung khác, một yến tiệc náo nhiệt cũng không tổ chức được, Thẩm Hâm đành phải một mình uống rượu trong lạnh lẽo cô đơn.

Một thái giám đến báo với Thẩm Hâm, công tử Dung gia Dung Ngọc xin đến yết kiến.

Thẩm Hâm hơi say vẫy tay ra hiệu để người đó tới, đồng thời trong đầu suy nghĩ đến nhân vật Dung Ngọc.

Dù là nguyên tác hay sau khi sửa lại cốt truyện, quý công tử nhà thừa tướng Dung Ngọc, vẫn luôn thích nữ chính Vân Tịch, bọn họ đã đính ước từ nhỏ, nhưng kẻ thù địch quốc Khương Thần đã tự hủy hôn ước Vân Tịch, không được gả cho Dung Ngọc. Mà Dung Ngọc thuộc loại ngốc nghếch si tình nữ chính điển hình nhưng không có được.

Thẩm Hâm suy nghĩ miên man, chợt thấy đáng thương cho Dung Ngọc, bởi vì nữ chính không thành thân với Dung Ngọc, nhưng Khương Thần gia trưởng luôn hiểu lầm nữ chính vì nhiều lý do khác nhau, Vân Tịch phải đối mặt sự hiểu lầm của nam chính, không giải thích mà còn làm dáng vẻ nếu huynh không tin ta vậy ta không có gì để nói, điều này thường đẩy mọi thứ vào tình huống tồi tệ.

Dung Ngọc bất hạnh bị tính cách quái quỷ của nữ chính kéo xuống nước, bị sự ghen tuông của Khương Thần gϊếŧ chết.

[Khi thần Venus buồn, nguyền rủa tình yêu nam nữ trên thế giới, luôn tràn ngập sự nghi ngờ, sợ hãi và đau buồn. 】

Thẩm Hâm lại nghĩ đến một đoạn trong "Thần thoại Hy Lạp".

Đến cả Thẩm Hâm cũng chưa bao giờ nói đến chuyện tình yêu, ở trường vẫn luôn cố gắng học tập, sau khi tốt nghiệp dự định đi thi lên thạc sĩ, tính toán sau này đi làm thầy biên chế.

Khoảng thời gian đó không có cô gái nào thích Thẩm Hâm, là vì Thẩm Hâm từ chối, y cảm giác vẫn chưa tới thời điềm, luôn cảm thấy sẽ có người đợi mình?

Cho nên y đối với câu chuyện của thần cũng không có cảm xúc lắm, chỉ là chợt nhớ ra, vẫn tưởng rằng Khương Thần và Vân Tịch không phải người bình thường, bọn họ nên ở cùng nhau, nếu không sẽ hại biết bao nhiêu người.

Đầu hạ thời tiết nóng bức, Thẩm Hâm chờ thái giám dẫn Dung Ngọc đến, cũng không đặt chén rượu xuống, uống đến cả người khô nóng, không nhịn được kéo cổ áo xuống, lộ ra xương quai xanh và da thịt.

Dung Ngọc được thái giám dẫn tới, mắt nhìn Thái tử đang ngồi trên ghế uống rượu hoảng hốt, y phục xộc xệch, ý thức lui về phía sau một bước, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dựa vào quá khứ cho thấy y là một người cả nam nhân cũng yêu hơn nữa còn nói chuyện đoạn tụ. Dung Ngọc xấu hổ đứng ở cửa, tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Thẩm Hâm chậm chạp phản ứng nhìn chằm chằm khuôn mặt Dung Ngọc ngẩn ra vài giây, sau đó đột nhiên tỉnh lại, ý thức nhìn sang chỗ khác, sau đó không nhịn được mà quay lại nhìn.

Đến Dung Ngọc hành lễ xong, Thẩm Hâm mới lấy lại tinh thần đứng dậy tiếp đón.

Thẩm Hâm nhìn khuôn mặt Dung Ngọc, tâm động lòng.

Ca ca nhìn đã đẹp, muội muội hẳn là càng đẹp hơn. Trước khi xem truyện, hai huynh muội Dung Ngọc Dung Tương diện mạo tương tự nhau.

Thẩm Hâm mơ hồ say đến thất lễ, lôi kéo tay áo Dung Ngọc, mong đợi hỏi: "Dung Tương trong lòng nghĩ như thế nào? Nàng ấy nguyện ý gả cho ta sao?"

Những gì xảy ra với Thẩm Hâm khi xuyên qua làm trong lòng Thẩm Hâm nặng nề, y vừa mặc cảm vừa chán nản.

Phóng đãng khinh bạc... thế mà lại hỏi một câu ngu ngốc như vậy.

Đáy mắt Dung Ngọc trầm xuống, nhưng khóe miệng lại hiện lên một nụ cười giả tạo: "Có thể gả cho điện hạ là phúc của muội muội."

Hắn cảm thấy đau lòng muội muội gả cho Thái tử sẽ không được hạnh phúc, cũng biết đây là sự hy sinh cần thiết vì lợi ích gia tộc.

Ánh mắt mong đợi của Thái tử làm Dung Ngọc cảm thấy buồn cười, còn mong đợi điều gì? Hy vọng rằng Dung Tương thật lòng nguyện ý gả cho hắn sao?

Dung Ngọc chỉ lo lắng tính Dung Tương bốc đồng không muốn lại đi tự tử.

Nghe Dung Ngọc nói Thẩm Hâm cảm thấy nhẹ nhõm, y không biết trong lòng Dung Ngọc đã sắp đặt, cảm thấy mình chưa từng rung động nhiều năm như vậy, ánh mắt lần đầu tiên gặp Dung Ngọc, cảm thấy nếu lấy người có tướng mạo với Dung Ngọc cũng rất tốt.

Thẩm Hâm cảm thấy ông trời muốn bù đắp cho mình một tân nương xinh đẹp, nên đã quên tất cả, Thẩm Hâm vốn yêu vẻ bề ngoài đẹp chói lóa.

Y vừa say vừa phấn khích, mắt sáng như sao, cả mặt và cổ đều nhuộm màu đỏ nhạt…

Giống như những người phù phép được bao quanh bởi đống huy hoàng lộng lẫy, kẻ áp đảo dường như đang cố gắng bóp nghẹt những kẻ săn lùng đang ở gần mình.

Sự tươi đẹp này khiến Dung Ngọc xấu hổ lùi lại một bước, hô hấp ngắn ngủi rồi dừng một chút, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.

Thái tử này thật sự đúng là sắc đẹp yêu nghiệt...

Không phải Dung Ngọc chưa từng gặp Thái tử bao giờ, nhưng đối với hắn ta không có ấn tượng, không phải là người quá thông minh, nói đơn giản là một người ngu ngốc, uổng cho vẻ bề ngoài, suốt ngày chỉ biết chạy theo nam nhân.

Hôm nay Dung Ngọc nhìn Thái tử có sự thay đổi khó tả, một bộ xương cũng không chống đỡ được, tỏa lên vẻ sinh động và quyến rũ tự nhiên.

Vẻ đẹp phong nguyệt vô hạn, thực sự khiến trái tim Dung Ngọc đập nhanh hơn, có thứ gì đó tan vỡ những ràng buộc bắt đầu nảy sinh.

Hắn ta không dám nhìn nữa, đứng dậy cáo từ.