Khi rời khỏi ngôi nhà ma, Lâm Tiếu gần như đã khóc
Thẩm Ly liếc mắt nhìn người bên cạnh đang phát run, duỗi tay vỗ nhẹ lưng cô, “Không sợ, đã ra rồi.”
Bởi vì tiếng hét kinh hãi của cô, tay chân như bạch tuộc quấn ở trên người anh, dấu vết sợ hãi ban đầu trong lòng Thẩm Ly đã bị cô đánh bay.
Cuối cùng, anh chỉ có thể nâng hông cô lên, bế cô ra khỏi nhà ma như một đứa trẻ.
Thẩm Ly thân cao 1m8, Lâm Tiếu trong ngực anh nhìn cực kì nhỏ bé, bế lên mà không mất một chút sức lực nào.
Nhân viên gác cửa nhìn cặp vợ chồng trẻ tình tứ như vậy, thiện ý mà cười ra tiếng.
Lâm Tiếu lúc này ở trên người anh động tác còn phải nói có bao nhiêu ái muội, nhưng bởi vì cô run bần bật, cùng với biểu tình trên mặt sắp khóc, căn bản sẽ không làm người ta nghĩ bậy.
Nhưng mà cô căn bản không bận tâm đến hình tượng chính mình, bám vào người bên cạnh, không hề buông lỏng.
Thật vất vả cô mới bình tĩnh trở lại, tay chân lại giống như không phải của mình, cũng may Thẩm Ly không có buông cô ra.
Lâm Tiếu cảm thấy mình đã mất nửa cái mạng, là chơi như vậy sao? Cô là thật sự không nghĩ tới Thẩm Ly cư nhiên sẽ đối với nhà ma sinh ra hứng thú, rõ ràng là cùng nhau đi vào, nhưng cuối cùng chỉ có cô bị dọa đến cái chết khϊếp.
Mà Thẩm Ly, vững như lão cẩu.
“……”
Cô không giữ được bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh không phải nói sợ sao?”
“Cô kêu quá lớn.”
“Em đáng sợ hơn quỷ?”
Thẩm Ly cư nhiên trầm mặc một lát.
Anh! Trầm mặc!!
Giờ phút này, Thẩm Ly ngoài ý muốn trở nên nhạy bén lên, anh trái lương tâm mà nói: “Không có, quỷ so với cô đáng sợ hơn.”
“……”
Nhìn đến ánh mắt trốn tránh của anh, Lâm Tiếu quả thực muốn hộc máu.
Hơn nữa, bị nhà ma doạ sợ quá biến thành tức giận, thân thể cũng không có run rẩy như trước nữa.
Nhận thấy được cảm xúc biến hóa của cô, Thẩm Ly đáy mắt hiện lên rõ ràng sự sợ hãi, lại như cũ không có buông cô ra, “Hiện tại cô không đáng sợ, không cần tức giận, không cần biến trở về đi……”
Lời nói đến cuối cùng, âm thanh của anh có một tia không ổn định, rõ ràng đang hoảng loạn.
Lâm Tiếu ngẩn ra, nháy mắt lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Cô không rảnh lo lắng cho thân thể lạnh băng nhũn ra của mình, giơ tay véo nhẹ má anh, trấn an nói: “Em không có giận anh, chính là vừa rồi quá sợ hãi, làm anh sợ thôi.”
Thẩm Ly lắc đầu, lại gật gật đầu.
Lâm Tiếu vỗ vỗ bả vai anh, “Đặt em xuống.”
“Cô không sợ nữa sao?”
“Còn tốt.”
Sau khi xác định cô thật sự muốn xuống, Thẩm Ly đem cô đặt xuống dưới.
Lúc chân cô chạm đất, chân Lâm Tiếu vẫn là có chút mềm, nếu không phải Thẩm Ly một tay đỡ cô, suýt nữa đã quỳ xuống.
“Anh sức lực còn rất tốt.”
“Cô rất nhẹ.”
Không có người phụ nữ nào khi nghe được lời như vậy lại không vui, Lâm Tiếu cũng vậy.
Kỳ thật cô cũng không có thật sự giận Thẩm Ly, chỉ là lúc ấy trong lòng sợ hãi tựa như bóng ma quanh quẩn, cô cần trút hết ra.
Phẫn nộ ngược lại làm trong lòng cô sợ hãi tiêu giảm không ít, cũng có thể đủ để bình tình trở lại một chút.
Trời bắt đầu tối dần, những người trong công viên giải trí lần lượt rời đi.
“Chúng ta trở về đi.”
“Ừ.”
Ngồi ở trong xe, bởi vì một chuyến nhà ma, tay Lâm Tiếu rất lạnh.
Trong xe mở máy sưởi, rất nhanh độ ấm liền tăng lên. Cô tận lực đem nhà ma hết thảy vứt ra sau đầu, tập trung tinh thần, làm mình bình tĩnh lại.
Thẩm Ly nhìn sác mặt có chút tái nhợt của cô, nắm lấy tay cô đang đặt trên vô lăng, “Cô còn run.”
“Em là tài xế lâu năm, yên tâm đi.” Thu tay về, Lâm Tiếu khởi động xe.
Theo như lời cô nói, xe đi đến vững vàng, trên người nửa điểm nhìn không ra vừa rồi cô một bộ dạng đứng không vững.
Tới Thẩm gia, Lâm Tiếu miễn cưỡng mở cửa xe, lại phát hiện hai chân không có sức lực, nhũn ra.
Thẩm Ly xuống xe sau vòng đến bên này, trực tiếp đem cô ôm xuống dưới, tư thế ôm đứa nhỏ giống như lúc trước.
Lâm Tiếu còn đang tỉnh táo cự tuyệt tư thế này, vội đẩy đẩy anh, “Đừng ôm như vậy, bị người khác nhìn thấy không hay lắm.”
Trong gara yên tĩnh, tiếng giày “cạch, cạch, cạnh” tiến lại gần, sau đó một người đàn ông thân hình cao lớn xuất hiện ở trong tầm nhìn.
Thẩm Nguyên Châu dập tắt điếu thuốc trong tay, âu phục áo khoác bị hắn tùy ý mà vắt ở trên khuỷu tay, đôi mắt hẹp dài dưới cặp kính khẽ loé lên, ý vị thâm trường mà liếc mắt quan sát hai người.
Lúc này, Lâm Tiếu cũng không muốn xuống khỏi người Thẩm Ly, ngược lại còn ôm sát cổ Thẩm Ly, giả vờ kinh ngạc mà nhìn về phía người tới: “Anh cả đi làm về rồi.”
Thẩm Nguyên Châu: “……”
Lời định nói nghẹn lại trong cổ họng, nói cũng không phải, không nói cũng không phải.
Lập tức ngược lại lộ ra hắn có vẻ xấu xa.
Ban đầu cho rằng sẽ nhìn thấy biểu tình hoảng loạn trên khuôn mặt người phụ nữ này, nhưng thật ra lại thản nhiên bình tĩnh.
“Ừ.”
Thẩm Nguyên Châu hừ một tiếng, dẫn đầu rời đi.
Thời điểm Thẩm Nguyên Châu xuất hiện, cơ thể Thẩm Ly rõ ràng căng chặt, trên mặt biểu tình lại không có gì biến hóa.
“Không có việc gì,” Lâm Tiếu vỗ vỗ cánh tay anh, “Đặt em xuống dưới đi.”
Thẩm Ly nhìn cô một cái, để cô xuống dưới.
Lâm Tiếu nới lỏng lực bàn tay nắm tay anh, tự mình đi.
Người đến đều đông đủ, trong nhà đám người làm cũng đem bữa tối bưng lên.
Thẩm Ly không có dừng lại, trực tiếp lên lầu, hiển nhiên cũng không có tính toàn cùng nhau dùng cơm.
“Thẩm Ly, ở lại dùng cơm.”
Thẩm Ly dừng một chút, quay đầu lại nhìn cô, sau đó trở lại nhà ăn, ở bên cạnh vị trí cô ngồi xuống.
“Các người quan hệ từ khi nào tốt như vậy?” Thẩm Nguyên Châu nhấp ngụm rượu vang đỏ, trực tiếp đem Thẩm Ly trở thành không khí.
“Vợ chồng không có mối thù qua đêm.” Lâm Tiếu gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Thẩm Nguyên Châu bỗng dưng cười nhạo một tiếng, nửa chữ đều không tin.
Bắt đầu từ tối hôm qua, người phụ nữ này giống như là một người khác.
Loại cảm giác không khống chế được cũng không tốt, dễ dàng hư chuyện của hắn.
Hơn nữa, thời điểm bây giờ vẫn còn quan trọng như vậy.
Thẩm Nguyên Châu không khỏi hoài nghi chính mình lúc trước nhìn người không tốt, rốt cuộc là cô ta che giấu quá tốt, vẫn là chính mình lúc trước chọn sai người.
Bữa tối bầu không khí quái dị thật sự, dùng xong cơm mọi người lần lượt lên lầu.