Chương 4.2

Cuối cùng, Lâm Tiếu lựa chọn một nhà hàng hoàn cảnh nhìn qua không tồi.

Sau khi gọi món, Lâm Tiếu không khỏi ngẩng đầu, hỏi: “Làm sao vậy, từ khi đi vào sao nhìn em chằm chằm.”

Thẩm Ly lắc lắc đầu, tiếp theo:

“Vừa rồi cô nói ‘chồng ’, là chỉ tôi sao?”

Lâm Tiếu đang uống cà phê, đối diện cặp mắt mờ mịt nhưng hai mắt lại mang theo một tia hiếu học, cô chậm rãi gật gật đầu.

“Tôi không có không thích cơm Tây, tôi không kén ăn.”

“……” Lâm Tiếu, “ừ, em nhớ rồi.”

Nguyên lai, anh cũng không phải không chú ý chung quanh, âm thanh bên cạnh, anh kỳ thật đều nghe thấy, đều sẽ ghi tạc trong lòng. Ngay cả khi không thể lý giải nó, cũng sẽ nhớ kỹ.

Lâm Tiếu không khỏi nghĩ đến trong tiểu thuyết nói vai ác cực kỳ mang thù, mơ hồ có dấu vết để lại?

Sau khi đến thế giới này, ở trước mặt Thẩm Ly, Lâm Tiếu liền không cố tình che giấu quá chính mình.

Bởi vì sau khi khôi phục ký ức anh khẳng định có thể nhận thấy được khác thường, bất kể tính tính của 1 người thay đổi như thế nào, nhưng “Bỏ ác theo thiện” gì đó, giống vai ác như thế khẳng định là sẽ không tin.

(Bỏ ác theo thiện: Hán Việt là “khí ác tòng thiện”, ý chỉ từ hung dữ, dữ tợn trở nên hiền làn)

Cho nên, không bằng dứt khoát làm chính mình, tùy ý chút.

Nuốt xuống cà phê trong miệng, Lâm Tiếu bỏ thêm vài viên đường vào ly, nhẹ nhàng quấy. Cô lát nữa còn phải lái xe, cho nên không uống rượu, mà Thẩm Ly, chính là ngoan ngoãn mà uống nước trái cây.

Sau khi ăn xong, bên ngoài vẫn là buổi trưa.

Lâm Tiếu lái xe ra tới, nhìn về phía Thẩm Ly đứng ven đường, hạ kính xe xuống.

“Thẩm Ly, lên xe.”

Thẩm Ly thu hồi tầm mắt, kéo cửa xe ra, ngồi ở vị trí ghế phụ, chủ động thắt dây an toàn.

Nhìn ra được, anh cũng không nghĩ nhanh như vậy trở về, cặp mắt kia căn bản giấu không được tâm tư. Lâm Tiếu trong lòng hiểu rõ, trên mặt lại không biểu hiện, nghĩ chờ anh mở miệng.

Nhưng qua một hồi lâu, cũng không chờ được lúc anh mở miệng.

Lâm Tiếu trong lòng bất đắc dĩ, vừa muốn mở miệng lại từ kính chiếu hậu nhìn đến thần sắc trên mặt anh, mới vừa rồi ánh mắt như vậy mà đã khôi phục bình tĩnh lại. Trong chớp mắt, Lâm Tiếu đột nhiên hiểu được anh băn khoăn —— có thể ra ngoài đã thật cao hứng, yêu cầu quá nhiều sợ hết thảy lại về như lúc ban đầu, cho nên, như vậy thì tốt rồi.

“Anh muốn đi đâu?” Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu, ngữ khí thực nhẹ nhàng, hướng anh cười cười, “Muốn đi chỗ nào đều có thể.”

Nghe được lời cô nói, Thẩm Ly nhìn cô, có điểm không quá tin tưởng.

“Công viên giải trí.”

Công viên giải trí lúc này, Lâm Tiếu nhớ không rõ tới một lần là khi nào, tựa như chuyện đời trước.

Lâm Tiếu đi mua phiếu.

Thời điểm này, người không nhiều lắm, cũng không cần xếp hàng.

Thẩm Ly nhìn cô, thật giống như đang nhìn một bóng ma, rất nhanh dường như sẽ biến mất.

Mua phiếu rồi, Lâm Tiếu nhìn về phía anh: “Làm sao vậy?”

Thẩm Ly lắc lắc đầu.

Nhìn ra được, vào công viên giải trí, biểu tình trên mặt Thẩm ly rốt cuộc trở nên nhẹ nhàng chút, thoạt nhìn bộ dáng thực vui vẻ.

Vào lúc hoàng hôn, công viên giải trí trở nên thập phần náo nhiệt.

Bởi vì Thẩm Ly cùng Lâm Tiếu hai người có vẻ bề ngoài quá mức xuất chúng, thời điểm đứng chung một chỗ càng là làm người kinh ngạc cảm thán, thu hút đủ ánh nhìn.

Lâm Tiếu cắn một miếng kẹo bông gòn tình yêu màu hồng nhạt mà anh đưa cho, sau đó vặn nắp chai nước uống một ngụm, nhìn về phía Thẩm Ly bên cạnh chưa đã thèm, hỏi: “Có còn muốn chơi gì nữa không?”

“Tôi muốn đi nhà ma.”

Lâm Tiếu trừng lớn đôi mắt, cho rằng chính mình nghe lầm, “Thật sự muốn đi sao?”

“Ừ, tôi sợ một mình.”

Không phải, anh sợ vì cái gì còn muốn đi?

Lâm Tiếu buột miệng thốt ra cười nhạo, tới rồi bên miệng lại biến thành, “Nhưng…… em cũng sợ.”

“Hai người sẽ không sợ.”

Không, em sợ.

Lâm Tiếu từng bị đồng nghiệp kéo đi xem một bộ phim ma Thái Lan.

Sau lúc đó, liên tục một tháng, Lâm Tiếu đều không đêm nào ngủ ngon, chỉ dám ở văn phòng nhiều người tìm thời điểm ngủ bù, thậm chí nhà cũng không dám về.

Quả thực bóng ma tâm lý.

Đứng ở cửa nhà ma, Lâm Tiếu nội tâm giãy giụa một phen, cuối cùng vẫn là từ đi vào.

“Thẩm Ly, anh đồng ý với em, không thể buông tay em ra……”

“Được.”