Chương 5.2



Sau khi cửa đóng lại, Lâm Tiếu ngồi ở ghế sô pha trong phòng ngủ.

Thẩm Ly đi phòng tắm tắm rửa, trong phòng ngủ chỉ có một mình cô.

Bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hô hấp cùng nhịp tim của cô.

Của sổ sát đất đóng chặt, lại có cảm giác có gió thổi tới, khiến sau lưng cô một trận lông tơ dựng thẳng lên.

Lâm Tiếu cuộn tròn ở trên sô pha, ngồi ôm tay trên đầu gối, trạng thái cả người thập phần không tốt.

Sợ quỷ là một trong số ít điểm yếu còn sót lại của Lâm Tiếu, rất nhiều người cũng sợ quỷ, nhưng cũng không có sợ như cô thành cái dạng này.

“Cạch” một tiếng, Lâm Tiếu quả thực từ trên sô pha nhảy dựng lên, thân thể không tự giác mà phát run. Phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy Thẩm Ly, mới phát giác là thần kinh của mình quá căng thẳng.

Lâm Tiếu nhìn anh đi ra, đột nhiên không nghĩ đi tắm rửa.

Thẩm Ly đi về phía cô, “Đang sợ?”

Tay bị anh nắm lấy, nhiệt độ cơ thể ấm áp theo đầu ngón tay truyền đến, thực ấm áp, cũng thực an tâm.

Lâm Tiếu không có phủ nhận, sợ quỷ không có gì phải xấu hổ.

“Em không dám một mình đi tắm rửa.”

Anh chính trực mà nhìn cô: “Cô là phụ nữ, tôi không thể cùng cô tắm chung.”

“……”

Lâm Tiếu đầu óc chậm nửa nhịp, thời điểm ý thức được, lỗ tai nóng lên, người này đang suy nghĩ cái gì!

“Anh ở cửa đừng đi là được, tốt nhất phát ra âm thanh……” Lâm Tiếu hít một hơi thật sâu, đứng dậy bước chân yếu ớt đi vào phòng tắm.

Thẩm Ly đứng ở cửa, cùng cô cách nhau một cánh cửa.

Phát ra âm thanh, âm thanh gì?

Thẩm Ly nhìn cửa, giơ tay cào cửa.

Cửa đột nhiên mở ra, sắc mặt cô tái nhợt, bộ dáng buồn bực giống như 1 con chuột chiếm giữ kho thóc, “Anh muốn hù chết em sao!”

Thẩm Ly dừng một chút, vô tội đối diện: “Cô nói muốn phát ra âm thanh.”

“Anh không thể ca hát sao?”

Thẩm Ly mặt lộ vẻ khó xử, nhưng vẫn hát.

“Amen ~ a trước ~ một cây ~ cây nho, a nộn ~ a nộn ~ xanh hoá ~ mới vừa nảy mầm……”

“…… Đừng hát nữa.”

Bài đồng dao thiếu âm điệu này thậm chí còn doạ người hơn!

Lâm Tiếu tuyệt vọng.

Cuối cùng, Lâm Tiếu nhìn ánh mắt vô tội lại mờ mịt của anh, thở dài.

“Thẩm Ly, anh quay người đi, không được quay đầu lại.”

Thẩm Ly làm theo lời cô nói.

Cửa mở ra, Lâm Tiếu dùng tốc độ nhanh nhất trong đời tắm rửa, cuối cùng cũng không quên dưỡng da toàn thân.

Lâm Tiếu mặc trên người một bộ áo ngủ liền thân, lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn, áo ngủ của nguyên chủ phần lớn là gợi cảm tình thú, rốt cuộc mặc cho ai xem, vừa xem hiểu ngay.

Chiếc áo trên người cô là sơ mi loại mới, kiểu dáng đứng đắn.

Lâm Tiếu từ bên trong đi ra, mang ra một cổ nhàn nhạt hương thơm, tựa mùi hoa lại tựa hương quả, làm người nhịn không được tới gần phân biệt rõ.

Thẩm Ly đứng tại chỗ không nhúc nhích, lại nhịn không được nhẹ ngửi mùi hương kia.

Hương vị còn không giống như trước kia, không có vị ngọt đậm đà.

Nhàn nhạt, rất dễ ngửi.

Lâm Tiếu đi được hai bước, phát hiện anh còn đứng phía sau, bất đắc dĩ quay đầu lại xem, “Đi thôi.”

“Ồ.” Thẩm Ly đuổi kịp.

“……”

Sau khi tắm rửa, nhiêt độ cơ thể tăng lên, Lâm Tiếu trực tiếp chui vào trong chăn, gắt gao bọc chính mình.

Khăn trải giường và những đồ vật khác đã được dọn và thay đổi sạch sẽ, màu xanh xám khiến nước da cô càng thêm trắng nõn kiều nộn, thấy Thẩm Ly ôm một chiếc chăn bông khác chuẩn bị đi bên cạnh sô pha, duỗi tay kéo vạt áo anh lại.

Thẩm Ly quay đầu lại nhìn cô.

Được bọc lại trong chăn giống như một đứa trẻ, Lâm Tiếu nhỏ giọng mà mở miệng: “Em ngủ một mình sợ.”

Cúi đầu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, Thẩm Ly đem chăn buông ra, tay xoa gương mặt cô, thực lạnh.

Lâm Tiếu bị hành động của anh kinh ngạc một chút, lại không kháng cự.

Tiếp theo, Thẩm Ly ở bên cạnh cô nằm xuống, xuyên qua chăn vỗ nhẹ lưng cô, “Không sợ, ngủ đi.”

Trong chốc lát, thế nhưng làm Lâm Tiếu cảm thấy an tâm.

Đèn phòng ngủ mở ra, rất sáng, nhưng cô chính là không có biện pháp đi vào giấc ngủ, giống như vừa xem phim ma xong, nhắm mắt lại đều là thấy quỷ. Cô chỉ có thể tự mình nghĩ đến chuyện khác, dời đi lực chú ý.

Thẩm Ly đã rất buồn ngủ, nhưng anh vẫn không ngủ, tay còn cách chăn vỗ nhẹ lưng cô.

Nhìn đến mí mắt anh, Lâm Tiếu không khỏi mở miệng: “Không cần phải để ý đến em, anh ngủ đi.”

Thẩm Ly nhìn cô trong chốc lát, nghe lời mà nhắm mắt lại, rât nhanh liền truyền đến đều đều tiếng hít thở.

Nửa đêm, Lâm Tiếu cũng có chút mệt mỏi, chỉ là không thể nhắm mắt lại.

Cô nằm nghiêng người, nhìn Thẩm Ly đang ngủ say, mất đi ký ức vai ác thoạt nhìn quá vô hại, hoặc là nói trước năm tuổi vai ác quả thực giống thiên sứ.

Khiến mọi người hoàn toàn không thể kết nối với vai ác trong cuốn sách.

Thời điểm đọc cuốn sách, cô chỉ có thể cảm giác được vai ác tàn nhẫn độc ác cùng vô tình.

Mà lúc này, trở thành một nhân vật trong cốt truyện, Lâm Tiếu cảm thấy khôi phục ký ức của vai ác giống như một con dã thú không còn lối thoát.

Bởi vì anh không có lựa chọn.

Ý nghĩ như vậy một cái chớp mắt lướt qua.

Lâm Tiếu cũng không cố gắng thay đổi suy nghĩ của vai ác, bởi vì làm không được.

Đối với một cái tam quan hình thành vai ác, cô không thể có ý nghĩ kiêu ngạo để thay đổi anh.

Lâm Tiếu thở nhẹ một hơi, thân thể lạnh đến vô luận như thế nào cũng không thể ấm lên. Cô không khỏi nhìn Thẩm Ly bên cạnh đang ngủ say, do dự một chút, sau đó lén lút chui vào chăn của anh.Cơ thể anh thực ấm, giống như một cái lò sưởi lớn, mùi sữa tắm trộn lẫn với một chút hơi thở sạch sẽ, rất dễ ngửi.

Tay chân Lâm Tiếu lạnh băng cứng đờ cuối cùng cũng từ từ ấm áp trở lại, chỉ cần cô rời đi trước khi trời sáng, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Ôm ý niệm như vậy, Lâm Tiếu dựa gần trên người anh, tinh thần thế nhưng dần dần mà thả lỏng xuống.

Lâm Tiếu vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là một đêm không ngủ được, lại không biết thế nhưng đã ngủ từ khi nào.

“Đừng,” Lâm Tiếu là bị cọ đến tỉnh, cô buồn ngủ mông lung lẩm bẩm, “Thẩm Ly anh làm gì……”

Chậm rãi mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt mờ mịt.

Lâm Tiếu nháy mắt thanh tỉnh.