“Sao anh lại tới đây?”
“Trời sắp tối.”
Thời điểm anh nói lời này cũng thực bình tĩnh, ánh mắt bị lời nói của cô làm cho có chút hoang mang, rõ ràng là đang sợ cô bị chính mình doạ.
Lâm Tiếu lại đột nhiên hiểu được, người này nhớ rõ cô sợ quỷ, đặc biệt là khi trời tối.
Đáy lòng nảy lên một cảm giác khó nói nên lời, Lâm Tiếu vốn là người lý trí, rất ít khi bị người nào đó làm cho rung động, nhưng lúc đó, trái tim của cô hơi thắt lại, cũng không khó chịu, giống như là bị ngâm mình ở nước ấm, thực ấm, lại cũng có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.
Thẩm Ly thấy cô đứng bất động tại chỗ, liền hướng chỗ cô đi tới, sau đó nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô .
Lâm Tiếu chậm rãi nhìn anh, cười nói: “Anh không phải trốn tránh em sao?”
“Tôi không có trốn cô……”
Thời điểm nói lời này, đôi mắt anh hơi rũ, không nhìn vào mắt cô.
Thẩm Ly cũng không biết vì cái gì, thời điểm cô đến gần anh, cơ thể liền tự nhiên có phản ứng, qua vài ngày, cái loại cảm giác này mới biến mất.
Tuy rằng không rõ nguyên do, nhưng lời này khó có thể mở miệng, cũng không nghĩ nói cho cô biết.
“Vậy tại sao không dám nhìn thẳng vào mắt em?”
“Tôi…… Không có.”
Thẩm Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô.
Cô thật xinh đẹp, đẹp hơn bất kỳ cô gái nào anh từng thấy, đặc biệt là cặp mắt kia.
Trước kia anh không nhớ rõ cô trông như thế nào, hiện tại mới phát hiện, người này rất đẹp.
“Vậy anh đỏ mặt cái gì?” Lâm Tiếu nhịn không được cười ra tiếng, chột dạ lên bộ dáng cũng quá đáng yêu đi. Lập tức, lúc trước trong lòng nghẹn lại không ngờ cũng tan thành mây khói, Lâm Tiếu nắm tay anh, “Chúng ta về nhà đi.”
“Ừ.”
Lên xe, Lâm Tiếu lúc này mới nhớ tới cái gì, hỏi: “Anh là như thế nào biết em ở chỗ này?”
“Tôi gọi điện thoại cho tài xế, bảo tài xế đến đón.”
“Anh chỗ nào có được số điện thoại?”
“Tôi nhớ rõ.”
Lâm Tiếu nhìn người tài xế trước mặt, xem ra Thẩm gia tựa hồ cũng không phải tất cả đối với Thẩm Ly đều có ác ý.
Nhưng mà Lâm Tiếu lại không biết, tài xế nhận ra cô đối với Thẩm Ly thái độ không giống như trước đây, vì vậy mới quyết tâm quay lại Thẩm gia đón người, không lấy lệ cùng coi thường.
Mà nay nhìn thấy niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt của thiếu phu nhân, tài xế không khỏi cảm thấy chính mình đem chuyện này làm đúng rồi.
Chỉ là, nghe hai người nói chuyện, Thẩm nhị thiếu tựa hồ cũng không phải ngốc?
Chẳng lẽ là khôi phục?
Tuy rằng trong lòng có nghi ngờ, nhưng thân là tài xế, hắn cũng không tính toán xen vào việc người khác.
Gia tộc lớn thị phi nhiều, đặc biệt Thẩm gia giống nh quái vật khổng lồ, hắn chỉ cần làm tốt bổn phận công việc của mình.
Về đến nhà, Lâm Tiếu trước chuẩn bị lên lầu tắm rửa một cái.
Tháo trang sức trên người xuống, Lâm Tiếu đem lớp trang điểm trên mặt tẩy sạch, tắm rửa xong cô lại đắp mặt nạ, một bên lướt Weibo.
Nửa giờ sau, Lâm Tiếu thay một bộ đồ bình thường.
Hai người cùng nhau xuống lầu ăn cơm chiều, nhìn đến Thẩm Nguyên Châu cũng ở đó, Lâm Tiếu lễ phép mà kêu một tiếng “Anh cả”.
Thẩm Nguyên Châu nhìn cô, đôi mắt tựa như cười mà không phải cười.
Lâm Tiếu cũng không giả tạo, thong dong lại bình tĩnh.
Rốt cuộc mọi người đều là mệnh pháo hôi.
Sau mấy ngày, nhìn đến hai người cơ hồ cùng ra vào, Thẩm Nguyên Châu cũng đã quen.
Ăn xong, Lâm Tiếu lấy khăn lau khóe miệng, thời điểm ngẩng đầu vừa lúc đυ.ng phải ánh mắt dò xét rõ ràng của Thẩm Nguyên Châu.
Lâm Tiếu đặt khăn xuống, mỉm cười, không lộ ra chút khuyết điểm nào
Cuộc đối đầu ngắn ngủi kết thúc trong im lặng.
Trở về phòng ngủ, nhớ tới ánh mắt Thẩm Nguyên Châu lúc ấy, luôn cảm thấy đối phương đang có ý đồ.
Không sợ bị trộm chỉ sợ có kẻ trộm rình rập.
(ý chỉ bị mất trộm thì cũng mất rồi, còn nếu biết có trộm rình rập thì lúc nào cũng lo lắng, bất an)
Lâm Tiếu dựa vào trên sô pha, cẩn thận phân tích tình tiết trong cốt truyện.
Thẩm Nguyên Châu người này suất diễn rất ít, sau khi nguyên chủ chết rất nhanh liền bị Thẩm Ly đưa vào ngục giam…… Cho nên mới nói là cái pháo hôi.
Ngay từ đầu, Lâm Tiếu cũng không quá để ý người này.
Nhưng người này cũng không phải một nhân vật đơn thuần, cô vẫn là phải cẩn thận.
Không thể để người này làm hư chính sự.
-
Hôm sau, Thẩm Đại Nho đi công tác đã trở lại.
Lâm Tiếu đang chuẩn bị xuống lầu, liền nhìn thấy một người phụ nữ đi bên cạnh ông ta, khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ.
Từ kí ức của nguyên chủ, người phụ nữ này đúng là chân ái của cha Thẩm, Mạnh Ức Hàm.
Mạnh Ức Hàm sinh cho cha Thẩm một con trai sinh, hai cô con gái. Trong đó Thẩm Nguyên Châu so Thẩm Ly lớn hơn ba tuổi, hai con gái nhỏ hơn Thẩm Ly.
Nói cách khác, Thẩm Đại Nho đã gặp được chân ái của mình sau khi cưới mẹ Thẩm.
Nhưng mà, cho dù Thẩm Đại Nho thích chân ái, chỉ cần ônng ta còn muốn quyền lợi của tập đoàn Thẩm Thị, liền không thể đem chân ái cưới vào cửa. Mạnh Ức Hàm cũng chỉ có thể mang danh nghĩa tình nhân, mặc dù đã cùng Thẩm Đại Nho có ba đứa con.
Ai bảo Thẩm lão gia mới thật sự là người cầm quyền tập đoàn Thẩm thị chứ.
Mặc kệ thế nào, nguyên chủ vẫn là nên kêu người đàn ông này một tiếng ba.
“Ừ.” Thẩm Đại Nho hơi hơi gật đầu, mang theo Mạnh Ức Hàm lên lầu.
Thời điểm đi ngang qua cô, Mạnh Ức Hạm khẽ cười với cô, dịu dàng và xinh đẹp không thể tả.
“Tiếu Tiếu, dì nhớ rõ con đối với triển lãm tranh thập phần cảm thấy hứng thú, vừa lúc bạn của gì ngày kia có triển lãm tranh, không biết con có rảnh hay không?”
“Ngày kia?” Lâm Tiếu vẻ mặt khó xử, “Con cùng em gái có hẹn gặp nhau.”
“Vậy lần sau đi.”
Mạnh Ức Hàm khẽ cười, ngũ quan không đặc biệt xinh đẹp, nhưng thời điểm cười rộ lên lại có cảm giác mềm mại quyến rũ, nhìn hoàn toàn không giống như người phụ nữ ba con một chút nào.
Lại bởi vì không thể che giấu hết mị tục, khiến cho cả người khí chất trở nên tầm thường.
Sau khi Mạnh Ức Hàm tới, nghiễm nhiên tự cho rằng mình là chủ nhân của ngôi nhà này.
Nhìn ra được, đám người làm đều thực thích bà ta.
Bà ta quả thực giỏi trong việc thu phục mọi người.
Ngay cả nguyên chủ, cũng cùng Mạnh Ức Hàm quan hệ không tồi.
Trong nhà đám người làm đối với Thẩm Ly có thái độ như vậy, nếu nói không phải Mạnh Ức Hạm cố tình dẫn đường, cô sẽ không tin.
Mà thái độ Thẩm Đại Nho đối với Thẩm Ly có thể nói là chán ghét, chưa chắc không phải do bà ta dung túng.
Một bên xúi giục nguyên chủ khắt khe với Thẩm Ly, một bên lại đem chính mình rửa thành sạch sẽ, là một người đàn bà rất lợi hại.
Khó trách sau khi mất trí nhớ Thẩm Ly bị đối đãi như vậy, Mạnh Ức Hàm chỉ sợ mỗi lần thấy Thẩm ly tâm đều hận đến muốn lấy máu đi.
Thẩm Đại Nho không thể cưới bà ta vào cửa, bà ta sẽ mãi là tình nhân, ngay cả khi mẹ Thẩm Ly không còn sống, bà ta cũng không được thay mẹ Thẩm đảm nhận vị trí này.
Trùng hợp Thẩm Ly lại có bộ dáng giống mẹ, làm bà ta sao có thể không hận.
----
Lâm Tiếu một bên cảm khái, một bên nhìn về phía người đàn ông đối diện, không có tâm trạng cùng anh ta chơi trò đoán chữ, đi thẳng vào vấn đề: “Nói đi, cố ý hẹn tôi ra đây rốt cuộc có chuyện gì?”
“Hiện tại ‘ Anh cả ’ cũng không gọi?” Thẩm Nguyên Châu đẩy đẩy mắt kính, không phải hắn ảo giác, nữ nhân này xác thật cùng từ trước không giống nhau, đôi mắt kia từng tràn ngập yêu say đắm cùng si mê, nhìn qua thời điểm này, chỉ còn lại sự thờ ơ cùng không kiên nhẫn —— thay đổi làm hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.
“Anh hẹn tôi tới không phải vì sửa đúng một cái xưng hô đi.”
Lúc trước Lâm Tiếu được lựa chọn, bất quá là bởi vì dễ khống chế.
Cảm giác chênh lệch này thật ngoài dự đoán, Thẩm Nguyên Châu lần đầu tiên biết một người phụ nữ đã thay lòng đổi dạ lại có thể lạnh lùng như vậy.
“Mục tiêu kế tiếp của cô là ai?” Thẩm Nguyên Châu ngữ khí không tự giác mà mang chất vấn, “Tần Nhất Thành sao?”
Lâm Tiếu nghiêm túc mà nhìn hắn một cái, tiếp theo hơi hơi mỉm cười: “Không, là Thẩm Ly.”
“Cái gì?” Thẩm Nguyên Châu suýt nữa thất thố, sau đó cười nhạo, “Tên ngốc kia?”
Lâm Tiếu hơi nhíu mày, lại rất nhanh buông ra, tựa hồ nhìn không ra hắn khinh thường, giả vờ kinh ngạc nhìn hắn một cái, “Anh không phải là cảm thấy chính mình anh tuấn cao quý, kết quả là lại phát hiện chính mình so với ‘ ngốc tử ’ đều không bằng mới tức giận đi?”
Thẩm Nguyên Châu sắc mặt hơi trầm xuống, một ngụm máu mắc ở trong cổ họng, suýt nữa nghẹn ra nội thương.
Lâm Tiếu ta vẻ thông minh khoát tay “Anh làm sao có thể cùng so sánh, chính là Thẩm Ly đó.”
Một cái là pháo hôi, một cái là vai ác, tự nhiên là không thể so sánh với nhau.
Nghe được những lời này của cô, Thẩm Nguyên Châu cũng không cảm thấy đó là đang an ủi hắn, một hai tiếng đều là “Ngài”, nhưng kia ngữ khí cùng ánh mắt thấy thế nào đều không giống như là lấy lòng, ngược lại làm người ta tức giận hơn.
Thẩm Nguyên Châu chưa bao giờ biết chính mình có một ngày sẽ bị một người phụ nữ trước nay hắn khinh thường liếc mắt một cái làm hắn nổi giận đến như vậy.
“Nếu không phải có tôi, cô cho rằng chỉ bằng cô cũng xứng gả vào Thẩm gia sao?”
Lời này vừa dứt, Lâm Tiếu hơi sửng sốt, nguyên chủ sở dĩ có thể gả vào Thẩm gia, bất quá là bởi vì vận khí tốt.
Vận khí tốt, tất cả những người biết cô đều nói như vậy.
Xem ra này vận khí tốt là có người quạt gió thêm củi.
Tâm tư vừa thu lại, Lâm Tiếu nhìn về phía hắn, cười: “Vậy tôi đây thật sự phải cảm tạ anh.”
“Lâm Tiếu, tôi mặc kệ cô đang âm mưu gì, tốt nhất là dựa theo thoả thuận lúc trước đó, ly hôn với Thẩm Ly.”
“Tôi không.”
Lâm Tiếu thân thể hơi nghiêng về phía trước, hai tay ôm mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hồn nhiên lại vô tội, làm Thẩm Nguyên Châu tức giận đến nói năng lộn xộn, “Lâm Tiếu, cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, cô cho rằng người phụ nữ như cô cũng có tư cách cùng tôi nói điều kiện sao?”
“Ai nha, tôi còn tưởng rằng chúng ta đang nói.” Lâm Tiếu kinh ngạc, đứng dậy, bộ dáng muốn rời đi.
“Cô đứng lại đó cho tôi!” Thẩm Nguyên Châu đè thấp tiếng nói, âm u mà nhìn cô, “Lâm Tiếu, cô có điều kiện gì?”
Lâm Tiếu nhìn hắn, “Anh đã quên anh vừa rồi nói gì sao?”
Thẩm Nguyên Châu mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Cô khẽ mỉm cười: “Tôi không có tư cách cùng anh nói điều kiện a.”
Thẩm Nguyên Châu nới lỏng nắm tay rồi lại siết chặt, ánh mắt nhìn về phía cô đằng đằng sát khí: “Cô muốn thế nào?”
Cô nghĩ nghĩ, bất đắc dĩ mà mở miệng: “Vừa rồi anh cần nói lời xin lỗi, chúng ta mới bàn đến mặt khác.”
“Không biết xấu hổ!” Thẩm Nguyên Châu đời này còn chưa từng tức giận như vậy, cũng không có người dám năm lần bảy lượt như vậy khıêυ khí©h hắn, nhất thời nổi giẩn, “Cô chỉ là một cái……”
Một ly rượu vang đỏ không hề báo trước mà đổ ở trên đầu Thẩm Nguyên Châu, màu đỏ rượu chảy xuống, kịp thời ngăn lại những lời thô tục mà hắn định nói ra.